Lần đầu tiên dành cho nhau không nên ở cái tình huống gấp gáp lại còn có vết thương như thế này.
“Không phải đã đồng ý là một tháng rồi sao?” Nàng nói: “Chúng ta đã là phu thê rồi, cũng không vội”
“Ta không vội, ta xin lỗi” Đông Phương Lý kéo mặt của nàng lại, nghiêm túc xin lỗi.
Tần Lam Nguyệt lập tức sửng sốt: “Sao lại phải xin lỗi?”
Trong mắt Đông Phương Lý tràn đầy sự hổ thẹn, cái trán của hắn cúi thấp trước mặt nàng: “Lúc thành hôn, ta không muốn ở bên nàng, cho nên vào buổi tối hôm đó ta đã qua đêm ở Trầm Hương Lâu.”
Khi đó, Đỗ Khứ cũng vô cùng ghét Vương phi mới nên hắn đã lan truyền chuyện Đông Phương Lý trốn ở Trầm Hương Lâu uống rượu vào đêm động phòng hoa chúc, Tần Lam Nguyệt cũng trở thành trò hề của Kinh Thành.
Một nữ tử bị nam nhân bỏ rơi vào ngày thành hôn thì đúng là vô cùng nhục nhã.
“Nếu nàng muốn, ta sẽ đền bù cho nàng.
Trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Lý là một màu đỏ thẫm: “Lúc trước là ta sai rồi.”
Cuối cùng Tần Lam Nguyệt cũng hiểu được tấm lòng của Đông Phương Lý.
Con hàng này bỗng nhiên nhắc tới chuyện này là vì hẳn đang sám hối.
“Huynh đang nói cái gì vậy?” Nàng cười: “Ta không trách huynh, hơn nữa, chúng ta vừa nhìn nhau đã ghét nhau, bị ép ở cùng nhau nên sẽ càng chán ghét nhau rồi.
“Ta nghĩ rằng có nhiều chuyện đều là nước chảy thành sông, những chuyện đã qua rồi nên cho qua đi.
Đừng bận tâm quá, đợi đến khi cơ thể của huynh khỏe rồi chúng ta lại nói những chuyện này.
Huynh nghỉ ngơi sớm đi, ta trở về đây.”
Khi Tần Lam Nguyệt mở cửa, Đông Phương Lý đã ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
“Lam Nguyệt”
“Ta thực sự không sao mà, huynh không cần bận tâm đâu.
Tần Lam Nguyệt nói: “Ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, thứ mà ta có thể nói với huynh chính là ta không để ý đầu”
“Ta để ý.” Đông Phương Lý ngắt lời nàng.
Theo tục lệ, vào đêm tân hôn, từ trong cung sẽ có ma ma đến để cầm tấm khăn có lạc hồng đưa vào trong cung, sau khi xác minh xong thì đưa tân nương đi kính trà.
Mà vào thời điểm đó, hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng bị chê cười.
Tần Lam Nguyệt thở dài, nàng không biết nên thuyết phục hắn như thế nào.
Đông Phương Lý chưa từng ở cùng với nguyên chủ, như thế đối với nàng mới là tốt nhất.
Nếu không, nàng sẽ cảm thấy kỳ quái.
“Đông Phương Lý, một tuần”
“Hu?”
“Một tuần”
“Bảy ngày, bảy ngày sau huynh có thể đền bù được không?” Tần Lam Nguyệt nói: “Nếu như huynh cảm thấy một tháng quá dài và cảm thấy hổ thẹn, vậy thì một tuần sau đi.”
Nàng cười tít mắt: “Huynh cần chuẩn bị hoa tươi và nen.”
“Còn có rượu hợp cẩn nữa.
Đông Phương Lý cũng cảm thấy đại sự như vậy không thể hấp tấp, vì vậy hắn cũng thuận theo mà bước xuống bậc thang.
“Không được phép uống rượu, một chén cũng không được.
Nàng xụ mặt nói: “Rượu hợp cẩn không uống cũng được.”
“Không được, hoa tươi và nến có thể không có, nhưng rượu hợp cẩn thì không thể thiếu.
Đông Phương Lý cũng xụ mặt: “Nàng đừng có coi thường rượu hợp cẩn.
“Không phải ta coi thường rượu hợp cẩn, chỉ là huynh không được phép uống rượu.” Tần Lam Nguyệt nói: “Hơn nữa, cái thứ đồ chơi đó sao lại cao quý hơn cả hoa tươi và nến chứ?”
“Rượu hợp cẩn cũng quan trọng như bái đường.
Đông Phương Lý nghĩ đến chuyện viên phòng bảy ngày sau, cổ họng căng cứng lại, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng che giấu nội tâm hoảng loạn của hắn: “Vấn đề này bổn vương làm chủ, nàng là nữ tắc nhân gia không cần bàn về chuyện này nữa.”
Khóe miệng Tần Lam Nguyệt giật giật: “Tại sao uống rượu hợp cẩn lại còn kéo đến giới tính rồi thế? Đông Phương Lý, huynh bị mắc bệnh gia trưởng rồi, ta lấy thân phận đại phu để khuyên huynh đó”
“Bốn vương đợi nàng đến bảy ngày sau đã là khai ân với nàng rồi, nàng đừng có không biết chừng mực”
Hắn bước đến bên giường mở rộng vòng tay.
“Chuyện sau này để sau này lại bàn, nàng qua đây hầu hạ bốn vương thay xiêm y”
Cái tên kiêu ngạo đáng chết này! Trong lòng Tần Lam Nguyệt oán thầm.
Nàng biết con hàng này đang dùng cách này để che đậy sự ngượng ngùng của mình đây mà, nàng cũng không vạch trần hắn, nàng hành lễ rồi nhu thuận cởi bỏ xiêm y, tháo thắt lưng cho hắn.
Cởi được một nửa thì bụng sôi lên.
Nàng ngẩng đầu lên, nụ cười không ngừng nở rộ: “Vương gia, ngự dụng khoan y sư của Vương gia đang đói bụng cần được ăn thức ăn ngon bổ máu.
Mong Vương gia ân chuẩn.”
/340
|