Đông Phương Anh cầm khăn tay lau qua nước mũi, gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta sẽ nói rõ cho y biết.”
“Trước đây, ta cảm thấy sau khi mẫu phi rời đi, ta là người bi thương nhất.
Sau khi gặp Cửu đệ, ta mới nhận ra y còn bi thảm hơn ta rất nhiều”
“Nữ nhân, ta quyết định rồi, ngay cả khi ta đánh mất cái tước vị vương gia của mình, ta cũng sẽ bảo vệ cho y được an toàn.
Đây là điều mà một người ca ca nên làm.”
Tần Lam Nguyệt thưởng cho y một cái cốc đầu: “Y là Cửu ca của ngươi, tiểu hài tử xấu xa như người làm ra vẻ anh hùng làm cái gì? Những việc như thế này hãy để cho người lớn chúng ta làm là được.
Ngươi chỉ cần ở bên cạnh y, làm cho y bước ra khỏi nỗi sợ hãi và cô đơn là được rồi.”
“Đau quá.” Đông Phương Anh che đầu của y: “Ta không quan tâm, ta muốn bảo vệ những người yếu hơn ta”
Y trùm áo ngoài rồi chạy đến chỗ Đông Phương Cửu, không biết y nói cái gì.
Đông Phương Cửu gật đầu, hai tiểu hài tử cúi đầu trước quan tài của nhũ mẫu hành lễ, đứa trước đứa sau lần lượt chạy về phía hậu hoa viên.
Khi Tần Lam Nguyệt trở về gian phòng, Đông Phương
Lý đang đọc sách.
“Mấy giờ huynh thức dậy?” Nàng bưng tách trà đưa cho hắn: “Ta hoàn toàn không để ý.
“Vừa qua giờ Tý đã dậy rồi.” Đông Phương Lý nhận lấy chén trà, hắn nhấp một ngụm rồi thuận tay đặt nó lên bàn.
“Không phải là huynh cả đêm không ngủ đấy chứ? Đừng đọc sách nữa, huynh đi ngủ bù một chút đi.” Tần Lam Nguyệt cảm thấy đau lòng.
Vào mùa đông, thức dậy lúc hừng đông một hai giờ sáng, ba bốn giờ sáng đã đi làm, cái tảo triều này cũng quá vô nhân đạo.
“Ta không sao.” Đông Phương Lý đặt sách xuống: “Lam Nguyệt, ta đoán, có lẽ hôm nay phụ hoàng cố ý đấy.
“Ý của huynh là phụ hoàng cố ý nổi giận, cố ý mắng huynh một trận để huynh không có cơ hội nói chuyện sao?” Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút: “Cũng có khả năng.
Lúc trước, ông ta đề cập đến việc lấy máu nhận thân nhân, ta cảm thấy trong lòng lão nhân gia ông ta cũng áy náy về chuyện của lão Cửu.“
Đông Phương Lý gật đầu: “Đáng tiếc là trước đây chuyện của lão Cửu liên lụy quá nhiều thứ.
Đây cũng là một vụ tai tiếng trong thời gian tại vị của ông ta.
Cho dù cảm thấy có lỗi, ông ta cũng không thể để lại vết nhơ”
Tham vọng của phụ hoàng là Nhất Đế Thiên Cổ, “Xem ra ta phải thúc giục Lục Cận một chút rồi” Tần Lam Nguyệt lẩm bẩm: “Sách thuốc mà ông ta muốn viết chính là mấu chốt thành công hay thất bại của chuyện này”
“Chính xác, mấy ngày nay ta sẽ đi thăm dò phụ hoàng một lần nữa.
Đông Phương Lý thở dài một hơi, xoa xoa ấn đường: “Ta đã phái Đỗ Trọng đi tìm nhà mẫu thân của Lan phi rồi, nếu có người còn sống vậy thì tốt rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, Tần Lam Nguyệt không nhịn được kéo hắn lên giường: “Huynh cũng đừng phô trương nữa.
Nghỉ ngơi đầy đủ sẽ có lợi cho sự hồi phục vết thương.
Đông Phương Lý mệt mỏi nằm xuống, thuận thế ôm nàng vào lòng.
“Nằm với ta một lát”
“Không.” Tần Lam Nguyệt đắp mền cho hắn: “Ta mà ngủ một giấc là đến rạng đông, còn ngủ nữa người sẽ ngốc mất, huynh ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.
Nàng nhét quả cam đã lột sẵn vỏ vào miệng hắn: “Ta đi tìm Lục Cận.
Đông Phương Lý tiện dịp cắn ngón tay nàng, không vui nói: “Không được phép đi “Lục Cận nhúng tay vào không phải là do huynh trù tính sao?” Tần Lam Nguyệt rất lo lắng nội dung của sách thuốc.
Nàng nói sơ sơ với lão đầu đó còn dùng một số thuật ngữ chuyên môn, trong điều kiện lạc hậu như vậy, những thuật ngữ đó không bao giờ được xuất hiện, không thể vì
Lục Cận mà làm ẩu được.
“Vậy thì để Đỗ Khứ đưa nàng tới đó”
“Đỗ Khứ phải trông chừng hài tử.
Nàng cười: “Đừng lo lắng, chỉ là đi đến Lục gia thôi mà.
Không mang theo thị vệ cũng không sao.
“Không được, nếu Đỗ Khứ không rảnh, để Phi Ảnh đi theo nàng.
Đông Phương Lý nhằm mắt lẩm bẩm: “Đây là điều kiện.
Giọng hắn nhỏ dần.
Tần Lam Nguyệt cứng họng, vừa rồi hắn còn thề thốt là không buồn ngủ, giờ đã ngủ thiếp đi rồi.
Từ giờ Tý đến chính ngọ tương đương với thức suốt một đêm, sợ rằng hẳn buồn ngủ muốn chết rồi ý chứ.
Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, dặn dò Đỗ Khứ đừng quấy rầy, sau đó gọi Phi Ảnh và đứng dậy đi đến Lục gia.
Lục Tu không ngờ rằng nàng sẽ tới, sắc mặt y như gặp ma.
“Ngươi ngạc nhiên như vậy làm gì? Ta đây là muốn tìm sư huynh.” Tần Lam Nguyệt buồn bực với phản ứng của y: “Đến cùng thảo luận vài thứ về sách thuốc”
/340
|