Ngay khi Tần Lam Nguyệt cho rằng hắn muốn uống một hơi cạn sạch, đột nhiên hắn lại cầm chén thuốc bỏ qua một bên, kéo nàng sang bên cạnh.
Không đợi nàng phản ứng, hắn đã đè lên.
Vị ngọt của mứt quả trong miệng tràn ngập nơi cổ họng, nó kéo dài lại làm người ta nghẹt thở.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Đông Phương Lý mới thoả mãn buông nàng ra, hắn xoay người uống cạn thuốc.
“Huynh!” Tần Lam Nguyệt thấy bộ dạng ung dung không vội của hắn, thái dương giật giật.
Con hàng này lại trêu đùa nàng.
“Lúc nào huynh cũng dùng chiêu này, không chán sao? Ngủ một giấc thật ngon đi, ta đến Noãn Các chế thuốc” Nàng cạn lời.
“Ta không mệt.
” Lúc đứng lên, Đông Phương Lý choáng váng hoa mắt, cả người yếu ớt.
Hắn khẽ cau mày: “Nàng làm gì thế?”
“Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.
” Hàm răng của Tần Lam Nguyệt trắng đều, nàng học giọng điệu của hắn: “Sợ không?”
“À?” Đông Phương Lý cố nén cơn buồn ngủ nhào tới: “Vậy thì bổn vương và Vương phi sinh cùng một bọc, chết cùng một huyệt có được không?”
“Không được.
” Tần Lam Nguyệt đá hắn một cái: “Cút đi nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ta đã thêm một chút thuốc giúp ngủ ngon vào trong thang thuốc”
Sau khi thuốc có tác dụng, Đông Phương Lý rơi vào giấc ngủ mê man.
Vừa ngủ một giấc là đã ngủ đến rạng sáng hôm sau.
Lúc lâm triều, quả nhiên đúng như Lư Dương Vương nói, Hoàng đế công bố Nguyệt Lộ quận chúa lấy thân phận bình thế gả cho Tam vương gia, đồng thời ban thánh chỉ.
Trừ mấy người đã biết từ trước, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Âm thanh phản đối của các quan ngự sử vang lên không ngớt, kỳ lạ là Hoàng đế không hề nghe bọn họ lải nhải, trong suốt quá trình ông ta chỉ sầm mặt lại.
Năm giờ bắt đầu lâm triều, chưa tới hai khắc đồng hồ Hoàng đến đã tức giận phất tay áo rời đi.
Chư vị đại thần thấy Hoàng đế nổi giận, trố mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào, bọn họ cáo từ trở về làm việc.
Rất nhanh sau đó thánh chỉ đã đến Tam vương phủ.
Bốn ngày sau, Tam vương gia vừa thành thân không bao lâu thì lại cưới bình thê vào cửa, tin tức này quá mức khiếp sợ, người trong Vương phủ ngây ra như phỗng, không dám tin đây là sự thật.
“Chúc mừng Tam vương gia.
” Đại thái giám vung phất trần: “Đây chính là một đại hỷ sự, mau chuẩn bị hôn sự đi.
”
Tam vương gia nhận thánh chỉ, nhảy mắt với Đại quản gia.
Đại quản gia cho Đại thái giám một số tiền mừng, nói lời hay ý đẹp tiễn người ra về.
“Vương gia, đây là.
.
” Hắn ta đã ở Vương phủ rất lâu, đây là lần đầu tiên gặp loại chuyện này.
Theo lý thuyết, bất kể là cưới chính phi hay là cưới trắc phi cũng phải có các bước rườm rà, tam thư lục lễ, nếu đi theo quy trình đầy đủ, ít nhất cũng phải hai tháng.
Chỉ có bốn ngày, vốn dĩ không có cách nào chuẩn bị kip.
Giọng nói của Tam vương gia nặng nề: “Giảm bớt các bước phức tạp, trực tiếp chuẩn bị hôn lễ.
”
Quản gia cũng không dám hỏi nhiều, bận rộn phân phó hạ nhân đi chuẩn bị.
Tần Tuyết Nguyệt ngây ngốc sững sờ, Đại thái giám tuyên chỉ đã đi, nàng ta vẫn còn quỳ ở chỗ đó.
“Nương nương, người mau dậy đi.
” Nha hoàn bên người đi tới đỡ nàng ta.
Tần Tuyết Nguyệt ngơ ngác đứng dậy, nhìn đám hạ nhân bận rộn, dùng sức ngắt cánh tay một cái.
Vết thương trên cánh tay vẫn còn chưa khép miệng, cảm giác đau đớn truyền tới, nàng ta mới chắc chắn đây không phải giấc mộng.
Tam vương gia lại phải cưới gả, còn là cưới bình thế vào cửa.
Cho dù là bình thể không thể nào lung lay vị trí chính thê của nàng ta, nhưng một khi nàng ta phạm phải sai lầm, thì sẽ có thể bị thay thế.
“Vương gia, đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao đang yên đang lành lại đột ngột phải thành hôn? Tại sao ta không hề hay biết gì cả?” Giọng nói của Tần Tuyết Nguyệt run ray.
/340
|