“Không hay rồi, không hay rồi, Thập hoàng tử xảy ra chuyện rồi.” Một cung nữ kinh hô chạy tới, vừa khóc vừa hét lớn: “Thái y, mau truyền thái y.” Mọi người trong đại điện hoảng sợ, rất nhanh mọi người liền túm tụm lại với nhau.
Cung nữ và thái giám sợ hãi vội vàng đi thông báo cho Hoàng hậu nương nương.
Đại điện trang nghiêm bỗng trở nên hỗn loạn.
Thái y đang ở phòng chờ bên ngoài nghe được tiếng ồn ào, vội vàng mang theo hộp thuốc chạy tới.
Không lâu sau Hoàng hậu nương nương cũng tới.
"Chuyện này là thế nào?” Hoàng hậu vội vàng đi vào phòng của Thập hoàng tử, nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Anh xanh tím, tính mạng đang bị nguy hiểm thì hít một ngụm khí lạnh.
“Thập hoàng tử vừa rồi còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?” Một thái y quỳ xuống: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thập hoàng tử hít thở khó khăn, sắc mặt xanh tím, giống như bị trúng độc.” “Trúng độc?” Sắc mặt Hoàng hậu biến đổi: “Thức ăn của cung Thái Vi đều đã được thử độc.
Sao có thể là trúng độc được?” Chuyện của Nguyệt Lộ quận chúa còn chưa lắng xuống, Thập hoàng tử lại xảy ra chuyện.
Thái y nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, hiện tại mạch của Thập hoàng tử yếu ớt, hai mắt trắng bệch, thần đã cho Thập hoàng tử uống canh giải độc, nhưng Thập hoàng tử đều phun ra.
Sợ là, sợ là không kịp.” Tay của Hoàng hậu run lên: “Không kịp là có ý gì?” “Chất độc này lan tràn cực nhanh, sợ là không kịp để điều chế thuốc giải.
Hiện tại chỉ còn cách là tìm được hung thủ, để hung thủ giao ra thuốc giải mới có thể cứu sống Thập hoàng tử.” Thái y lau mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy.
“Nhất định phải cứu sống Thập hoàng tử.” Hoàng hậu tức giận xông lên, bà ta trút bỏ toàn bộ đoan trang và bình tĩnh thường ngày, đi tới đi lui trong cung điện.
“Người đâu, phong tỏa Thiên điện, ai cũng không được phép ra ngoài, điều tra rõ ràng cho bản cung là món ăn nào có vấn đề.” Các thái y vội vàng chia nhau ra để kiểm tra thức ăn.
Tất cả thức ăn đều được chất đống vào một chỗ, các thái y đồng loạt kiểm chứng, xác minh tất cả đều không có độc.
Sắc mặt hoàng hậu càng ngày càng khó coi.
Nếu Thập hoàng tử chết ở chỗ này, bà ta thân là Hoàng hậu cũng khó tránh khỏi liên luỵ.
Hơn nữa, trong ngày Cát Tường quan trọng thế này lại liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ nổi giận.
“Nếu trong thức ăn không có độc, vậy Thập hoàng tử làm sao có thể trúng độc?” Hoàng hậu vỗ bàn: “Nói.” Thái y run lẩy bẩy: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, liệu Thập hoàng tử có ăn cái gì khác nữa hay không ạ?” Hoàng hậu quát lớn: “Nhũ mẫu, ngươi vẫn luôn chăm sóc Thập hoàng tử, ngươi đã thấy Thập hoàng tử từng ăn những gì? ” Sắc mặt nhũ mẫu xám ngoét, quỳ trên mặt đất cả người run rẩy: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không nhìn thấy.” Thập hoàng tử tính tình hoạt bát, luôn có thể mất hút khỏi tầm mắt của bà ta, bà ta vốn không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
“Phế vật, kéo ra ngoài đánh chết.” Hoàng hậu tức giận.
“Hoàng hậu nương nương tha mạng.” Nhũ mẫu xụi lơ trên mặt đất, sợ tới mức khóc không ra tiếng: “Xin nương nương tha mạng.” Hoàng hậu bị ầm ĩ làm phiền não, phất tay: “Kéo ra ngoài đánh chết.” Bà ta nhíu mày, đau đầu vô cùng.
Sau khi mẫu phi của Thập hoàng tử chết, hoàng đế niệm tình nó còn nhỏ, cơ nhỡ không nơi nương tựa, bèn gửi nó cho bà ta nuôi dưỡng.
Bà ta cũng đã hứa hẹn trước mặt Hoàng thượng phải chiếu cố tốt Thập hoàng tử.
Ít nhất cũng phải tìm được hung thủ, khiến lửa giận của Hoàng thượng chuyển đến trên người hung thủ.
Cho dù không tìm được hung thủ, cũng phải tìm một con dê thế tội mới được.
.
/340
|