“Ngươi, ngươi, Tần Lam Nguyệt, trong mắt ngươi còn có bản cung nữa hay không?” Hoàng hậu tức giận đến nỗi run rẩy.
Hai ma ma là người hầu hạ bên cạnh bà ta, các ma ma bị đánh chẳng khác nào đánh vào mặt bà ta.
Tần Lam Nguyệt chắp tay: “Xin mẫu hậu bớt giận, hai bà tử này quá vô lễ, quá thô lỗ, không đợi nhi thần đồng ý liền động tay động chân, nhi thần cảm thấy không ổn.” "Giảo biện, còn dám giảo biện, các nàng nghe theo phân phó của bản cung, Tần Lam Nguyệt, ngươi nhớ rõ cho bản cung, hạ độc Thập hoàng tử, còn dám la lối om sòm trên đại điện, bản cung sẽ không tha cho ngươi." Hoàng hậu vẫy tay áo: "Người đâu.” “Mẫu hậu chắc chắn rằng hai bà tử này nghe theo người phân phó?” Tần Lam Nguyệt giương mắt nhìn bà ta, trong ánh mắt mang theo ý cười lạnh như băng: “Người chắc chắn?” Trong lòng Hoàng hậu run lên: “Đương nhiên.” “Vậy, nếu hai bà tử này trong lòng có điều bất chính, cũng là mẫu hậu phân phó?” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt không hề sợ hãi.
Hoàng hậu lại cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Bà đánh giá Tần Lam Nguyệt, con mắt thâm trầm: "Ngươi muốn nói cái gì?” “Nhi thần chỉ muốn hỏi mẫu hậu một chút, có phải tất cả những gì hai bà tử này làm đều là mẫu hậu phân phó hay không mà thôi?” Tần Lam Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn bà ta: “Mẫu hậu hẳn là hiểu ý của nhi thần.” Trong đám người, một người có râu đứng ra quát lớn: “To gan.
Tần Lam Nguyệt, sao ngươi dám nói chuyện với mẫu hậu như vậy? Còn ra thể thống gì nữa?” “Đại hoàng tử, mẫu hậu đang điều tra án, có chỗ cho ngươi xen vào khi nào vậy? Muốn tỏ vẻ hiếu thảo là việc tốt, nhưng vì mẫu hậu mà rước hoạ vào thân là trò ngu hiếu lẫn ngu xuẩn đấy.” Tần Nguyệt trở miệng châm chọc.
Mặt Đại hoàng tử biến đổi vài lần, cuối cùng thì không lên tiếng nữa.
Tần Lam Nguyệt nhìn chằm chằm hoàng hậu.
Hoàng hậu đối với ánh mắt Tần Lam Nguyệt, Tần Lam Nguyệt không chút sợ hãi, tựa hồ đang nắm chắc phần thắng trong tay.
“Ha ha, hai ma ma này là người trong cung của bản cung, các nàng đương nhiên phải nghe theo bản cung, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, bản cung cũng không có khả năng nắm giữ hành động hoàn toàn của các nàng.” Hoàng hậu từ phản ứng của Tần Lam Nguyệt đã suy đoán được, e là Tần Lam Nguyệt đã phát hiện thuốc độc giấu trên người hai ma ma.
Đứa điên này đã nắm được đuôi của bà ta, không chừng lại gây ra chuyện gì, thôi thì bỏ qua là tốt nhất.
“Nhi thần đã nói mà, mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, làm sao có thể mặc cho ma ma dưới tay làm ra chuyện chó lợn cũng không bằng.” Mặt mày Tần Lam Nguyệt cong cong.
Nàng ngồi xổm xuống trước mặt một bà tử: “Ma ma, trong tay áo của ngươi có cái gì?” Sắc mặt ma ma kia trong nháy mắt tái mét: “Người đang nói cái gì vậy?” “Ta hỏi ngươi, trong tay áo của ngươi có cái gì?" Rõ ràng Tần Lam Nguyệt đang cười, giọng nói lại lạnh băng như từ trong địa ngục truyền đến.
“Các vị, các người nhìn cho kỹ." Nàng nhấc tay áo ma ma lên, trong tay áo, ào ào đổ ra một vài thứ.
“Thái y, mời đến kiểm tra một chút." Thái y đi lên, nhìn một cái bình trong đó, mặt liền thay đổi, quỳ xuống mặt đất: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Thất vương phi, chỗ này có một bình thuốc độc.” Lời của thái y vừa nói ra, mọi người trong đại điện đều hít một ngụm khí lạnh.
Ma ma là người của Hoàng hậu nương nương, thuốc độc được tìm thấy trên người ma ma, điều này có nghĩa là gì.
Mặt hoàng hậu trong nháy mắt trở nên xám ngoét, bà ta dùng sức siết chặt tay, móng tay cắm vào trong da thịt, dùng đau đớn để giữ bình tĩnh.
Ma ma kia đã bị dọa ngây ngốc, xụi lơ ngồi trên mặt đất, khuôn mặt thất thần.
"Các vị đừng nóng vội, vẫn còn một vị ma ma nữa." "Mẫu hậu, biết người biết mặt không biết lòng, hai người này ỷ mình là người bên cạnh mẫu hậu, mà làm ra trời đất không dung như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng." Tần Lam Nguyệt lắc đầu: "Các ma ma đã phụ lòng tín nhiệm của mẫu hậu, mang theo thuốc độc vào đại điện với mưu đồ bất chính, Thập hoàng tử hiện sống chết chưa rõ, bọn chúng tội đáng muôn chết.”.
/340
|