"Mặc kệ kết quả thế nào, cũng đều là nhược điểm trí mạng.
Tần Lam Nguyệt cười lạnh, xem ra, nàng phải tìm tên thái y này từ từ tâm sự mới được.
Tên thái y kia cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Tần Lam Nguyệt, run lên vài cái rồi vội vàng lui xuống dưới.
Sau khi người không liên quan lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng và Đông Phương Anh.
Khuôn mặt nhỏ của Đông Phương Anh ửng đỏ, dùng chăn che mặt lại: “Là ngươi đã cứu ta.” “Nếu như ta không cứu ngươi, thì sẽ biến thành hung thủ hại ngươi.” Tần Lam Nguyệt ngồi ở bên người y, thở dài: “Bé con, lần sau ta cũng không dám cho ngươi ăn điểm tâm nữa.” Sắc mặt Đông Phương Anh trở nên nghiêm túc: “Xin lỗi.” “Vì sao lại xin lỗi?” “Vừa rồi, ta nói dối.” Đông Phương Anh nhỏ giọng nói: “Hạnh nhân kia...” Y mím môi, dường như đang suy nghĩ phải nói tiếp thế nào.
“Đừng có gấp, nói từ đầu.” Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
“Ngươi tin tưởng ta sao?” Đông Phương Anh nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.
“Tin tưởng.” “Vậy được.” Đông Phương Anh vẫy tay nhỏ, ý bảo nàng tới gần.
Tần Lam Nguyệt thò người qua, Đông Phương Anh thì thào nói: “Ta phát hiện ra một món đồ kỳ quái trong phòng, muốn cho Thất ca xem, nhưng lúc ta dẫn Thất ca đến thì món đồ đó đã không thấy tăm hơi.” “Ta cảm thấy rất kỳ quái, liền quay lại phòng tìm.
Lúc này, Tình tỷ tỷ đến đây.” “Tình tỷ tỷ?” Tần Lam Nguyệt hỏi: “Tô Điểm Tình?” Vẻ mặt Đông Phương Anh nghiêm túc gật đầu: “Nàng ta bưng cho ta một mâm hạnh nhân, ta tham ăn đã ăn mấy cái.
Ngay khi ta vừa ăn hạnh nhân, nàng ta gọi ta một tiếng, ta vừa quay đầu lại phát hiện nàng ta đeo một cái mặt nạ đáng sợ.” “Ta bị dọa sợ, quên mình đang ăn hạnh nhân, chờ lấy lại phản ứng thì phát hiện hạnh nhân đã mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt không được mà nhả cũng không ra.
Ta càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng đau đớn, sau đó không còn biết gì nữa.” Trong lòng Tần Lam Nguyệt rất khiếp sợ.
Chiêu này của Tô Điểm Tình thật sự quá độc ác.
Cho dù bị tra ra, nàng ta cũng chỉ bưng hạnh nhân cho Đông Phương Anh, hạnh nhân là Đông Phương Anh tự lấy, không liên quan gì tới nàng ta.
Nàng ta có thể giả vờ không biết chuyện gì, không dính một phiến lá.
Mà trên thực tế, nàng ta suýt nữa thì đã giết chết Đông Phương Anh, vẫn mang tội mưu sát.
Tô Điểm Tình kia, không chỉ là một bông sen trắng, mà còn ra tay rất tàn nhẫn, thủ đoạn ngoan độc.
“Nhất định là ta đã đụng chạm nàng ta và Thất ca, nên nàng ta mới ghi hận ta.
Vốn rằng ta rất thích nàng ta, nhưng không ngờ nàng ta lại ác như vậy.” Đông Phương Anh nói.
“Bây giờ ngươi tính làm sao? Tìm nàng ta đối chất sao?” Tần Lam Nguyệt nói.
“Không có chứng cứ.” Giọng nói Đông Phương Anh còn mang theo chút giọng mũi: “Nàng ta chỉ cho ta một ít hạnh nhân, và đeo mang mặt nạ mà thôi, hạnh nhân là do tự ta lấy, cũng là tự ta ăn, nàng ta cũng chưa chạm qua ta.” “Nếu nói ra sẽ không có ai tin ta.” Tần Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ mất mát của Đông Phương Anh, vỗ đầu của y: “ Ta tin ngươi.” “Ừ.” Đông Phương Anh hít mũi: “Ngươi đừng kể chuyện này cho người khác, cũng đừng nói với Thất ca.” “Ngươi định bỏ qua như vậy sao?” Tần Lam Nguyệt nói: “Suýt nữa nàng ta đã hại chết ngươi.” Đông Phương Anh cười đầy bi thương: “Từ sau khi mẫu phi chết, chỉ còn lại có một mình ta.
Phụ hoàng thương hại ta tuổi nhỏ mất mẹ, sớm phong danh hiệu Vương gia cho ta.
Nhưng mà danh hiệu cũng chỉ là là danh hiệu thôi, thật ra không có ai để ý, ở trong hoàng cung này, ai cũng đều có thể bắt nạt ta.” “So với nhiều việc nguy hiểm trước, chút chuyện này không là gì.” Y trầm mặc hồi lâu, rồi ngước mắt: “Là ta đã hại nàng, đều là ta sai.” “Ta không thể bảo vệ được ai cả.”.
/340
|