Chu Khiết lau mồ hôi: “Thuộc hạ hiểu rồi ạ, bây giờ thần sẽ đi tim đặt một bộ tốt nhất cho Vương phi coi như là bù đắp” Bù đắp? Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy càng tức giận hon, hắn đâu muốn tặng nàng thứ bù đắp! Vốn dĩ là hắn muốn tạo bất ngờ cho nàng! Bọn họ đều biết rất rõ, đồ bên ngoài dù có quý giá như thế nào cũng sẽ không quý hơn bộ huyết ngọc kia.
Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Đêm đó, Chu Khiết dẫn người chạy đến bốn năm cửa tiệm. Cuối cùng hắn cũng ưng một bộ đồ trang sức khảm Đồng châu, ra lệnh cho người đóng gói lại, ngày mai liền đưa đến Tử vương phủ.
Triệu Khương Lan luôn cất giữ giấy tờ rất kỹ, nàng đếm từng ngày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Đã mấy ngày rồi, theo lẽ thường mà nói đồ vật đã chuẩn bị xong, tại sao vẫn chưa có ai giao đến tận nơi. Nàng không đợi được món quà của mình, ngược lại là nhìn thấy những gì Mộ Dung Bắc Uyên tặng cho Thẩm Hi Nguyệt trước.
Sáng sớm, Triệu Khương Lan đang kiểm tra một vài loại thảo mộc nàng đã trồng trong sân. Thẩm Hi Nguyệt từ xa đã nhìn thấy nàng, nàng ta và Khê Hà liếc nhìn nhau. Khê Hà kêu lên: “Trắc phi, ngày hôm qua sắc trời tối đen không thấy rõ. Hôm nay, khối ngọc huyết này đặt ở dưới ánh mặt trời trông vô cùng trong suốt. Quả thực là một bảo vật kỳ lạ hiếm có, những viên trân châu ngọc lục ở bên ngoài sao có thể so với nó được”
“Ta cũng cảm thấy nó trông khá đẹp” Thẩm Hi Nguyệt nâng tay lên, nhìn kỹ chiếc vòng, mỉm cười hài lòng. Động tĩnh của hai người họ lớn như vậy, Triệu Khương Lan không thể không nghe thấy. Khê Hà xúc động nói: “Vương gia của chúng ta đối xử với người thật tốt, nô tỳ còn tưởng rằng những món trang sức mà ngày thường ngài ấy tặng cho người đã đủ quý giá rồi, lại nhìn miếng ngọc huyết này mới nhận ra rằng thứ này còn quý hiếm hon”
“Vương gia có lòng’ Thẩm Hi Nguyệt sờ sờ hoa tai, vẻ mặt ngượng ngùng. “Còn trên cả có lòng, Vương gia đã đặc biệt yêu cầu Niệm Di Phường chế tác làm bộ này, ở kinh thành nó hoàn toàn là độc nhất vô nhị, tim xem ở những người bên cạnh cũng không tìm được, thực sự là đặt người lên hàng đầu!”
Ngọc huyết… Trước đây Triệu Khương Lan đã từng nhìn thấy các loại bảo vật trong hoàng cung ở Du Bắc, đương nhiên biết chúng quý giá như thế nào.
Mộ Dung Bắc Uyên lại tặng một món đồ quý giá như vậy cho Thẩm Hi Nguyệt, quả nhiên hắn thực sự quan tâm đến nàng ta. Hóa ra khi nàng đang chờ đợi cùng trái tim tràn đầy sự mong đợi, hắn đã tặng những thứ tốt đẹp nhất cho Thẩm Hi Nguyệt đầu tiên. Nàng không phải là người duy nhất có quà, hơn cả không phải là người duy nhất, nàng thậm chỉ không phải là người đầu tiên.
“Thử mà hắn tặng cho mình có lẽ là một đồ chơi nhỏ tạm thời làm ra. Không hiểu vì sao, một cơn đau khổ hình dung trào ra từ cổ họng khiến nàng gần như nghẹt thở.
Triệu Khương Lan đè nén sự khó chịu, tự tay cắt tỉa hoa cỏ, tự an ủi mình coi như không nghe thấy gi. Nhưng Thẩm Hi Nguyệt đã chú ý đến nàng rồi, cung kính bước tới hành lễ: “Vừa rồi ta không nhìn thấy Vương phi ở đây, Hi Nguyệt thất lễ rồi”
Hai tay Triệu Khương Lan lấm lem bùn đất, hình tượng có chút thô tục. So với thân thể như ngọc của Thẩm Hi Nguyệt, trong lòng nàng còn cảm thấy buồn chán hon. Nàng không muốn chú ý đến, nhưng ánh sáng đỏ lủng lẳng ở trước mặt khiến nàng nhức cả måt.
Thật sự là giả vờ không nhìn thấy cũng khó, thật là khó chịu! Triệu Khương Lan mặt lạnh nói: “Ừ, người đã thỉnh an rồi, còn có chuyện gì không, không có chuyện gì thì có thể đi, đừng quấy rầy bản cung làm việc.”
Thẩm Hi Nguyệt cũng chú ý tới vết bùn trên tay nàng, khẽ cau mày: “Tại sao Vương phi lại đích thân làm chuyện này, để cho tiểu nhân tới làm là được rồi “. “Bản cũng vui vẻ, bản cũng làm cái gì còn cần người quản sao?”
Thẩm Hi Nguyệt bị nàng làm cho nghẹn lời, thay đổi sắc mặt, lại mím chặt môi, bộ dáng như thể mình bị bắt nạt. Triệu Khương Lan thấy dáng vẻ của nàng ta như vậy liền tức giận, nàng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, vì vậy nàng đi đến chậu nước ở bên cạnh để rửa sạch tay của mình.
Ai mà biết Chu Khiết lại đang tìm nàng khắp nơi, Triệu Khương Lan chào hỏi: “Quản gia Chu, bản cung ở đây, có chuyện gì sao?”
Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Đêm đó, Chu Khiết dẫn người chạy đến bốn năm cửa tiệm. Cuối cùng hắn cũng ưng một bộ đồ trang sức khảm Đồng châu, ra lệnh cho người đóng gói lại, ngày mai liền đưa đến Tử vương phủ.
Triệu Khương Lan luôn cất giữ giấy tờ rất kỹ, nàng đếm từng ngày, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Đã mấy ngày rồi, theo lẽ thường mà nói đồ vật đã chuẩn bị xong, tại sao vẫn chưa có ai giao đến tận nơi. Nàng không đợi được món quà của mình, ngược lại là nhìn thấy những gì Mộ Dung Bắc Uyên tặng cho Thẩm Hi Nguyệt trước.
Sáng sớm, Triệu Khương Lan đang kiểm tra một vài loại thảo mộc nàng đã trồng trong sân. Thẩm Hi Nguyệt từ xa đã nhìn thấy nàng, nàng ta và Khê Hà liếc nhìn nhau. Khê Hà kêu lên: “Trắc phi, ngày hôm qua sắc trời tối đen không thấy rõ. Hôm nay, khối ngọc huyết này đặt ở dưới ánh mặt trời trông vô cùng trong suốt. Quả thực là một bảo vật kỳ lạ hiếm có, những viên trân châu ngọc lục ở bên ngoài sao có thể so với nó được”
“Ta cũng cảm thấy nó trông khá đẹp” Thẩm Hi Nguyệt nâng tay lên, nhìn kỹ chiếc vòng, mỉm cười hài lòng. Động tĩnh của hai người họ lớn như vậy, Triệu Khương Lan không thể không nghe thấy. Khê Hà xúc động nói: “Vương gia của chúng ta đối xử với người thật tốt, nô tỳ còn tưởng rằng những món trang sức mà ngày thường ngài ấy tặng cho người đã đủ quý giá rồi, lại nhìn miếng ngọc huyết này mới nhận ra rằng thứ này còn quý hiếm hon”
“Vương gia có lòng’ Thẩm Hi Nguyệt sờ sờ hoa tai, vẻ mặt ngượng ngùng. “Còn trên cả có lòng, Vương gia đã đặc biệt yêu cầu Niệm Di Phường chế tác làm bộ này, ở kinh thành nó hoàn toàn là độc nhất vô nhị, tim xem ở những người bên cạnh cũng không tìm được, thực sự là đặt người lên hàng đầu!”
Ngọc huyết… Trước đây Triệu Khương Lan đã từng nhìn thấy các loại bảo vật trong hoàng cung ở Du Bắc, đương nhiên biết chúng quý giá như thế nào.
Mộ Dung Bắc Uyên lại tặng một món đồ quý giá như vậy cho Thẩm Hi Nguyệt, quả nhiên hắn thực sự quan tâm đến nàng ta. Hóa ra khi nàng đang chờ đợi cùng trái tim tràn đầy sự mong đợi, hắn đã tặng những thứ tốt đẹp nhất cho Thẩm Hi Nguyệt đầu tiên. Nàng không phải là người duy nhất có quà, hơn cả không phải là người duy nhất, nàng thậm chỉ không phải là người đầu tiên.
“Thử mà hắn tặng cho mình có lẽ là một đồ chơi nhỏ tạm thời làm ra. Không hiểu vì sao, một cơn đau khổ hình dung trào ra từ cổ họng khiến nàng gần như nghẹt thở.
Triệu Khương Lan đè nén sự khó chịu, tự tay cắt tỉa hoa cỏ, tự an ủi mình coi như không nghe thấy gi. Nhưng Thẩm Hi Nguyệt đã chú ý đến nàng rồi, cung kính bước tới hành lễ: “Vừa rồi ta không nhìn thấy Vương phi ở đây, Hi Nguyệt thất lễ rồi”
Hai tay Triệu Khương Lan lấm lem bùn đất, hình tượng có chút thô tục. So với thân thể như ngọc của Thẩm Hi Nguyệt, trong lòng nàng còn cảm thấy buồn chán hon. Nàng không muốn chú ý đến, nhưng ánh sáng đỏ lủng lẳng ở trước mặt khiến nàng nhức cả måt.
Thật sự là giả vờ không nhìn thấy cũng khó, thật là khó chịu! Triệu Khương Lan mặt lạnh nói: “Ừ, người đã thỉnh an rồi, còn có chuyện gì không, không có chuyện gì thì có thể đi, đừng quấy rầy bản cung làm việc.”
Thẩm Hi Nguyệt cũng chú ý tới vết bùn trên tay nàng, khẽ cau mày: “Tại sao Vương phi lại đích thân làm chuyện này, để cho tiểu nhân tới làm là được rồi “. “Bản cũng vui vẻ, bản cũng làm cái gì còn cần người quản sao?”
Thẩm Hi Nguyệt bị nàng làm cho nghẹn lời, thay đổi sắc mặt, lại mím chặt môi, bộ dáng như thể mình bị bắt nạt. Triệu Khương Lan thấy dáng vẻ của nàng ta như vậy liền tức giận, nàng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, vì vậy nàng đi đến chậu nước ở bên cạnh để rửa sạch tay của mình.
Ai mà biết Chu Khiết lại đang tìm nàng khắp nơi, Triệu Khương Lan chào hỏi: “Quản gia Chu, bản cung ở đây, có chuyện gì sao?”
/1792
|