Đôi mắt của Mộ Dung Bắc Hải lóe lên tia sáng, sáng hơn bình thường rất nhiều. Triệu Khương Lan lại gật đầu: “Đúng vậy, có nghĩa là phương hướng điều trị của chúng ta không sai, nếu như đoán không nhầm, những người có liên quan đến tà ma sẽ lần lượt tìm đến huynh.
Chờ giải quyết xong hết việc đáng tiếc của tất cả mọi người, huynh có thể hồi phục như bạn đầu rồi” Mộ Dung Bắc Hải bị giọng điệu kích động của nàng làm cho lây nhiễm, trong lòng dâng lên một Cô ấm áp. “Cảm ơn muội Khương Lan, nếu không có muội, huynh đã sống không bằng chết.”
Ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nàng là người đã cho hắn hy vọng, là người mang lại ánh sáng cho cuộc đời hắn. Không quá khi nói tình nghĩa này đã đem lại cho hắn một cuộc sống thứ hai.
Triệu Khương Lan xấu hổ cười. Mộ Dung Bắc Hải nghĩ tới điều gì đó liền hỏi nàng: “Đúng rồi, muội thường dùng linh lực, tay chân sẽ cảm thấy lạnh. Huynh đã từng đề nghị Phụ hoàng tặng cho muội một miếng huyết ngọc. Muội nhận được rồi chứ?”
Nàng đang mỉm cười, đột nhiên nhướng mi: “Huynh nói cái gì?”
“Nghe nói ở chỗ Phụ hoàng có một viên huyết ngọc hiếm, là thứ tốt cho thân thể của muội, nên ta nói người ấy ban tặng muội, có chuyện gì sao?”
Trước mắt Triệu Khương Lan xuất hiện bộ dáng Thẩm Hi Nguyệt kiêu ngạo đeo bộ trang sức đó, vừa nghĩ đến thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên, trái tim nàng liền lạnh lão.
Hoá ra là như vậy! Đó là thử Hoàng thượng ban tặng cho nàng nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại không đồng ý đưa cho nàng mà đã nhanh chóng đưa cho Thẩm Hi. Nguyệt.
Không chỉ vậy, hắn còn đặc biệt thiết kế một bộ trang sức có vẻ ngoài độc nhất vô nhị tặng Thẩm Hi Nguyệt, chỉ để làm cho món quà của nàng ta trở nên độc đáo. Mà nàng, bộ Đông chu đó có lẽ là do sự thiếu hiểu biết nông cạn của hắn, để cho Chu Khiết cầm đến tặng minh cho có lệ đi.
Haha, Mộ Dung Bắc Uyên, huynh giỏi thật đấy! Khi Mộ Dung Bắc Hải thấy nàng cắn môi mà không lên tiếng, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng: “Làm sao vậy?”
Nàng quay lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng và quan tâm của Mộ Dung Bắc Hải, trong lòng chợt âm áp. Huynh ấy di chuyển rất bất tiện, nhưng huynh ấy lại vì mình mà ba lần bảy lượt vào cung.
Lần trước cũng vậy, Mộ Dung Bắc Uyên đã đưa Càn Khôn Châu cho Thấm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Hải biết nàng muốn có nó, liền đi tìm Hoàng hậu.
Lần này lại lo lắng cho thân thể của nàng, trực tiếp đi tìm gặp Chiêu Vũ Đế. Nhưng dựa vào cái gì mọi thứ của nàng đều bị Thẩm Hi Nguyệt ngang nhiên chiếm giữ!
Trước đó, nàng đã bị buộc tội ăn cắp đồ của nàng ta, còn hại Sở Sở và Hồng Mai bị đánh một trận. Bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên còn không có lương tâm cướp nó đi, thậm chí còn không cho nàng quyền được biết. Một sự bất bình dâng lên.
Triệu Khương Lan cảm nhận được nỗi buồn chưa từng có, không chỉ vì Mộ Dung Bắc Uyên, mà còn vì Mộ Dung Bắc Hải. Tấm lòng chân thành như trăng sáng gió thoảng của huynh ấy lại bị người khác chà đạp, nàng không cam tâm!
Nghĩ đến đây nàng không khỏi đau lòng, dưới ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Bắc Hải, nàng không kìm được nước mắt.
Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy trái tim mình đang bị bóp chặt, vội vàng dùng tay trái tim một khăn tay sạch đưa cho nàng.
Nhưng Triệu Khương Lan khóc rất thương tâm, nàng lấy tay che mặt, vẫn có thể nhìn thấy nước mắt chảy ra từ ngón tay. Mỗi tiếng khóc đều là một vết cứa vào tim hắn.
“Khương Lan, đừng khóc, lau nước mắt đi.”
Hắn nhẹ nhàng sờ đầu nàng. Triệu Khương Lan xấu hổ ngẩng đầu: “Tam ca, muội thật vô dụng, còn không thể bảo vệ đồ vật huynh tặng.”
Mộ Dung Bắc Hải sững sờ: “Đây là ý gì?”
“Mộ Dung Bắc Uyên chế tác ngọc huyết thành đồ trang sức tặng cho Thẩm Hi Nguyệt. Ta không phải ghen tị, mà là cảm thấy có lỗi với huynh. Rõ ràng là huynh có lòng tranh giành cho muội, nhưng muội chỉ có thể để cho nàng ta.”
Mộ Dung Bắc Hải siết chặt nắm đấm, sắc mặt anh tuấn lạnh như băng.
Chờ giải quyết xong hết việc đáng tiếc của tất cả mọi người, huynh có thể hồi phục như bạn đầu rồi” Mộ Dung Bắc Hải bị giọng điệu kích động của nàng làm cho lây nhiễm, trong lòng dâng lên một Cô ấm áp. “Cảm ơn muội Khương Lan, nếu không có muội, huynh đã sống không bằng chết.”
Ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nàng là người đã cho hắn hy vọng, là người mang lại ánh sáng cho cuộc đời hắn. Không quá khi nói tình nghĩa này đã đem lại cho hắn một cuộc sống thứ hai.
Triệu Khương Lan xấu hổ cười. Mộ Dung Bắc Hải nghĩ tới điều gì đó liền hỏi nàng: “Đúng rồi, muội thường dùng linh lực, tay chân sẽ cảm thấy lạnh. Huynh đã từng đề nghị Phụ hoàng tặng cho muội một miếng huyết ngọc. Muội nhận được rồi chứ?”
Nàng đang mỉm cười, đột nhiên nhướng mi: “Huynh nói cái gì?”
“Nghe nói ở chỗ Phụ hoàng có một viên huyết ngọc hiếm, là thứ tốt cho thân thể của muội, nên ta nói người ấy ban tặng muội, có chuyện gì sao?”
Trước mắt Triệu Khương Lan xuất hiện bộ dáng Thẩm Hi Nguyệt kiêu ngạo đeo bộ trang sức đó, vừa nghĩ đến thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên, trái tim nàng liền lạnh lão.
Hoá ra là như vậy! Đó là thử Hoàng thượng ban tặng cho nàng nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại không đồng ý đưa cho nàng mà đã nhanh chóng đưa cho Thẩm Hi. Nguyệt.
Không chỉ vậy, hắn còn đặc biệt thiết kế một bộ trang sức có vẻ ngoài độc nhất vô nhị tặng Thẩm Hi Nguyệt, chỉ để làm cho món quà của nàng ta trở nên độc đáo. Mà nàng, bộ Đông chu đó có lẽ là do sự thiếu hiểu biết nông cạn của hắn, để cho Chu Khiết cầm đến tặng minh cho có lệ đi.
Haha, Mộ Dung Bắc Uyên, huynh giỏi thật đấy! Khi Mộ Dung Bắc Hải thấy nàng cắn môi mà không lên tiếng, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng: “Làm sao vậy?”
Nàng quay lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng và quan tâm của Mộ Dung Bắc Hải, trong lòng chợt âm áp. Huynh ấy di chuyển rất bất tiện, nhưng huynh ấy lại vì mình mà ba lần bảy lượt vào cung.
Lần trước cũng vậy, Mộ Dung Bắc Uyên đã đưa Càn Khôn Châu cho Thấm Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Hải biết nàng muốn có nó, liền đi tìm Hoàng hậu.
Lần này lại lo lắng cho thân thể của nàng, trực tiếp đi tìm gặp Chiêu Vũ Đế. Nhưng dựa vào cái gì mọi thứ của nàng đều bị Thẩm Hi Nguyệt ngang nhiên chiếm giữ!
Trước đó, nàng đã bị buộc tội ăn cắp đồ của nàng ta, còn hại Sở Sở và Hồng Mai bị đánh một trận. Bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên còn không có lương tâm cướp nó đi, thậm chí còn không cho nàng quyền được biết. Một sự bất bình dâng lên.
Triệu Khương Lan cảm nhận được nỗi buồn chưa từng có, không chỉ vì Mộ Dung Bắc Uyên, mà còn vì Mộ Dung Bắc Hải. Tấm lòng chân thành như trăng sáng gió thoảng của huynh ấy lại bị người khác chà đạp, nàng không cam tâm!
Nghĩ đến đây nàng không khỏi đau lòng, dưới ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Bắc Hải, nàng không kìm được nước mắt.
Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy trái tim mình đang bị bóp chặt, vội vàng dùng tay trái tim một khăn tay sạch đưa cho nàng.
Nhưng Triệu Khương Lan khóc rất thương tâm, nàng lấy tay che mặt, vẫn có thể nhìn thấy nước mắt chảy ra từ ngón tay. Mỗi tiếng khóc đều là một vết cứa vào tim hắn.
“Khương Lan, đừng khóc, lau nước mắt đi.”
Hắn nhẹ nhàng sờ đầu nàng. Triệu Khương Lan xấu hổ ngẩng đầu: “Tam ca, muội thật vô dụng, còn không thể bảo vệ đồ vật huynh tặng.”
Mộ Dung Bắc Hải sững sờ: “Đây là ý gì?”
“Mộ Dung Bắc Uyên chế tác ngọc huyết thành đồ trang sức tặng cho Thẩm Hi Nguyệt. Ta không phải ghen tị, mà là cảm thấy có lỗi với huynh. Rõ ràng là huynh có lòng tranh giành cho muội, nhưng muội chỉ có thể để cho nàng ta.”
Mộ Dung Bắc Hải siết chặt nắm đấm, sắc mặt anh tuấn lạnh như băng.
/1792
|