Chương 1379
Lúc này Nghiêm Chính nhìn có vẻ thanh nhã thoát tục, giống như tuyết trắng nắng xuân, trái lại càng tỏa sáng hơn trước.
Triệu An Linh thấy là hắn, hai mắt rạng rỡ, trong lòng cũng không hiểu vì sao lại vui mừng. “Nghiêm đại nhân, cuối cùng ngài cũng được giải oan, bình an ra ngoài!”
Nghiêm Chính gật đầu: “Đều nhờ vào công lao của Triệu nhị tiểu thư
Triệu An Linh ngượng ngùng sờ mặt: “Ngài đừng trêu ta, ta nào có công lao gì chứ, ta không làm liên lụy đến ngài đã là chuyện tốt rồi. Lần này hẳn là nhờ có tỷ tỷ của ta dùng đến mấy con chó săn mà ngài nuôi mới có thể tìm được đúng người đang là mấu chốt của sự việc. Nhưng bất kể thế nào, ngài có thể bình an vô sự là chuyện tốt nhất rồi.”
Nghiêm Chính dịu dàng nhìn nàng ta, hắn bỗng nhiên đưa chậu mặc lan đang giấu sau lưng đến trước mặt nàng ta.
Dù đang trong những ngày đông nhưng hoa mặc lan vẫn đang nở rộ, tươi đẹp như hoa xuân, sức sống mạnh mẽ.
Đuôi mắt Triệu An Linh cong cong: “Đẹp thật, tặng cho ta sao?”
“Đúng vậy, đây là lễ vật tặng cho người. Lúc trên đường đến đây thì nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với người. Đây là mặc linh, mà người cũng có tên là Triệu An Linh, trong mắt ta, cả hai đều có tính cách cứng rắn mạnh mẽ, hi vọng người có thể thích.”
Triệu An Linh vội vàng vươn tay nhận lấy chậu hoa, nàng ta đưa đến bên mũi thưởng thức hương thơm, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
“Cám ơn ngài, ta rất thích, có thể đặt nó bên bệ cửa sổ phòng ta Ai ngờ nàng ta vừa nói xong, bỗng nhiên bên cạnh có một trận gió lạnh thổi đến.
Còn chưa kịp phản ứng, chậu hoa trên tay đã bị người ta giật mất.
Triệu An Linh luống cuống quay đầu, là Mộ Dung Bắc
Quý chẳng biết đã xuống xe ngựa từ lúc nào.
Hắn giật chậu hoa từ trong tay nàng ta, sau đó nâng chậu hoa cao quá đầu rồi ném mạnh xuống đất.
Chậu hoa tinh xảo ban đầu liền rơi vỡ thành nhiều mảnh, đóa hoa nở rộ tươi đẹp cũng rơi rụng rải rác trên mặt đất.
Triệu An Linh trợn to mắt nhìn hắn: “Ngươi làm gì đấy!” Mộ Dung Bắc Quý nhìn chằm chằm vào Nghiêm Chính. “Những lời bản vương cảnh cáo người, người đều cho là gió thoảng bên tại hết đúng không? Ta bảo người cách xa Triệu An Linh một chút, người lại dám tặng quà cho nàng ấy?”
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Hạ quan có lòng với Triệu nhị tiểu thư, thành tâm tặng quà cho nàng, giúp nàng vui vẻ, có gì không đúng?”
Mộ Dung Bắc Quý tức giận đến phát run. “Người thừa nhận rồi nhỉ, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, ngươi thật sự có mưu đồ với Triệu An Linh! Triệu An Linh, nàng nghe thấy hắn nói gì chưa? Không phải nàng nói hai người các nàng chỉ là bằng hữu thôi sao? Nhưng hắn lại nói quân tử hảo cầu với nàng, đã như thế rồi, nàng còn định qua lại nhiều hơn với hắn nữa sao?”
Triệu An Linh cũng giật mình.
Nàng ta không ngờ Nghiêm Chính lại thẳng thắn nói ra như thế, thoải mái thể hiện tâm ý của mình trước mặt người khác.
Có phải đã quá nhanh rồi hay không, nàng ta còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tinh thần, thậm chí cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Có thể do đoạn tình cảm với Mộ Dung Bắc Quý thất bại, trong lòng Triệu An Linh có cảm giác do dự chần chừ. Nàng ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải do mình không tốt, không đủ để người khác yêu thích.
Còn Nghiêm Chính, dù sao cũng là nhân vật xa vời không với tới, cho dù thân phận của hắn ta không tôn quý như Mộ Dung Bắc Quý nhưng phẩm hạnh lại vô cùng thanh cao.
Một người như thế bây giờ lại không hề che giấu mà biểu hiện tình cảm với nàng ta?
/1792
|