Chương 1386
Viên Hoàng hậu chỉ trả lời: “Con yên tâm, chuyện đón Trắc phi, ta sẽ cho người chuẩn bị chu đáo cho con. Tuyệt đối không đối xử tệ bạc với nữ nhân trong lòng của con.
Mộ Dung Bắc Hải sung sướng mỉm cười: “Nhi thần đa tạ mẫu hậu” Lúc Mộ Dung Bắc Hải trở về, Hứa Mạn Nhi vội vàng ra đón.
Hai tay nàng ôm lấy cổ của Mộ Dung Bắc Hải và hôn lên cằm hẳn.
“Mới có mấy canh giờ không được gặp công tử, ta đã cảm thấy quá lâu, không chờ được nữa.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng vô cùng sủng ái, hắn gõ nhẹ vào mũi của nàng.
“Nói nàng bám người nàng còn không vui, ta cũng đâu nói oan cho nàng.”
“Được rồi, ta thừa nhận mình rất bám người được chưa, lẽ nào công tử không mong ta bám lấy huynh sao? Vậy từ nay về sau ta sẽ cách xa huynh, không làm phiền huynh nữa là được chứ gì?”
Mộ Dung Bắc Hải kéo tay nàng: “Lại còn giận dỗi sao? Bản vương ghét bỏ nàng lúc nào chứ. Hôm nay bản vương đã nói với mẫu hậu về chuyện cưới nàng làm Trắc phi, mẫu hậu cũng đã đồng ý rồi.”
Hứa Mạn Nhi đỏ mặt: “Hoàng hậu nương nương không phản đối sao? Ta còn tưởng rằng, thân thể của ta như vậy, hoàng hậu nương nương nhất định không thích, nói không chừng còn trách tội huynh nữa.”
“Không có chuyện mẫu hậu không thích nàng đầu. Trên đời này Hứa Mạn Nhi của ta là cô nương được người khác yêu quý nhất. Ai gặp được cũng đều yêu mến”
Hứa Mạn Nhi không kìm được, ngồi lên đùi của Mộ Dung Bắc Hải, cả người dựa vào trong lòng hắn.
“Ta rất vui!”
Hắn xoa đầu nàng: “Nhưng bây giờ ta phải nói một chuyện này, có lẽ nàng sẽ không vui như vậy nữa đâu.
“Hả, chuyện gì vậy?”
“Nàng sắp trở thành Trắc phi rồi nhưng theo nghi lễ đón Trắc phi, khoảng thời gian này nàng không thể không về nhà lại Hứa gia. Chỉ có như vậy, ta mới có thể danh chính ngôn thuận đón nàng vào cửa.
Nghe Mộ Dung Bắc Hải nói vậy, quả nhiên Hứa Mạn Nhi xịu mặt xuống.
Nàng hơi chu mỗi rồi kéo tay áo của hắn làm nũng: “Nhưng ta không muốn trở về, ta không muốn rời xa huynh, ta có thể tiếp tục sống trong phủ của huynh không. Cùng lắm thì, cùng lắm thì đêm trước ngày chúng ta thành thân, ta sẽ trở về Hứa gia.”
Mộ Dung Bắc Hải véo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Ta cũng không đành lòng để nàng đi bây giờ nhưng nhưng theo ý của mẫu hậu bây giờ nàng cứ ở mãi trong vương phủ như vậy cũng không hợp lý. Chỉ sợ bên Hứa gia sẽ cảm thấy không đúng lễ nghĩa.
Hắn khẽ thở dài một hơi: “Nàng yên tâm, ta sẽ đích thân cùng nàng về Hứa gia một chuyến, nói rõ chuyện này với cữu cữu của nàng. Nếu bọn họ biết sau này nàng sẽ trở thành Sơn Vương Trắc phi, sẽ không có ai dám làm gì nàng đầu. Ta biết, nàng phải chịu nhiều ấm ức khi ở trong nhà họ Hứa, lúc trước không phải bọn họ còn định gả nàng cho Liên Khuê Nghiêm sao, nhưng bây giờ có bản vương ở đây, không ai dám ức hiếp nàng đâu. Nếu có ai không tuân theo quy củ, nàng cứ báo tin về cho ta, ta sẽ chống lưng cho nàng.”
Nghe thấy những điều này, Hứa Mạn Nhi nghẹn ngào.
“Huynh tưởng ta sợ bị bọn họ ức hiếp nên không dám quay về sao? Ta đâu có sợ bọn họ, lúc trước bị bọn họ ức hiếp nhiều quá nên ta cũng quen rồi. Là ta không muốn chia xa với huynh, một ngày, một giây, một khắc cũng không được, giống như con cá bị ra khỏi nước vậy. Vô cùng đáng thương”
Mộ Dung Bắc Hải bị Hứa Mạn Nhi làm cho bật cười.
Sao lại có một bảo bối biết đi như Hứa Mạn Nhi chứ? Nói mấy lời tình cảm đó là có thể nghiêm túc như vậy, không giống như đang đùa chút nào.
/1792
|