Chương 1394
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, cả hai đều không ngờ rằng lại có người nghe thấy.
Tất cả những lời đó đều bị người ở sau tấm chắn gió phía sau nghe thấy hết.
Người ngồi sau tấm chắn gió không phải người khác mà chính là mấy vị quan viên của phủ Trữ Quốc công.
Bọn họ cùng quay ra nhìn nhau, không ngờ vị đại tiểu thư của Hứa gia này lại ác ý với Trắc phi tương lai của Sơn Vương như vậy.
Xem ra, bên trong nhà họ Hứa không hề hòa thuận. Sau khi trở lại phủ Trữ Quốc công, mấy người bọn họ nói ngay câu chuyện vừa nghe được cho Trữ Quốc công
Trữ Quốc công xoay chén trà trong tay rồi cười sâu xa.
“Thú vị lắm, trước đây, Hứa Mạnh Niên không phải không muốn gả đứa cháu gái đó của ông ta cho Liên Khuê Nghiêm làm vợ kế. Không ngờ cô nương đó lại có thủ đoạn lợi hại như vậy, có thể nằm giữ được cả một người ghê gớm như Sơn Vương.”
Trữ Quốc công đặt chén trà xuống, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
“Nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ nhà họ Hứa sẽ trở thành một điểm đột phá mới của chúng ta.
Trữ Quốc công lại nghĩ tới chuyện gì đó rồi ngẩng đầu lên hỏi người ở bên cạnh.
“Tình hình gần đây của Thái tử điện hạ thế nào?”
Người bên cạnh trả lời: “Gần đây sức khỏe của Điện hạ không tốt lắm, thường xuyên nằm mơ mất ngủ, tinh thần mệt mỏi, đến lúc thượng triều cũng thường xuyên mất tập trung, bị Hoàng thượng giáo huấn mấy lần.”
Trữ Quốc công cau mày: “Sao lại như vậy? Gần đây Bắc Quý có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói không vui vẻ gì với Thái tử phi, lúc trước Thái tử phi sống ở Đông cung vài ngày nhưng không hiểu vì sao lúc sau lại chuyển đi. Từ đó về sau, cảm xúc của Thái tử điện hạ rất không ổn định.
“Hừ, thân là vua của một nước vậy mà lại vì những chuyện nữ nhi thường tình mà ảm hại đến mức như vậy, đúng là làm lão phu thất vọng. Nói với Thái tử, hiện giờ là thời điểm vô cùng quan trọng, không được chủ quan lơ là, nhất định phải phấn chấn lên.
Nói đến đây Trữ Quốc công nheo mắt lại.
“Cái chân bị tật của Sơn Vương hiện giờ thế nào rồi?”
“Gần như vẫn không di chuyển tự do được nhưng chống gậy thì có thể đi mà không cần xe lăn.
“Đây không phải là một dấu hiệu gì tốt đẹp.
“Ý của ngài là…”
Trữ Quốc công từ từ đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ. Ông ta ngắt một đóa hoa: “Đóa hoa này đúng là kỳ lạ, rõ ràng đang là mùa đông, không phải thời gian hoa nở mà lại tự dưng mọc lên. Nếu đã không nên tồn tại, vậy thì nên ngắt đi thì hơn.
Nói xong, ông ta giơ tay ra vặt đến cả rễ của bông hoa kia đi.
Nhóm quan viên bên cạnh quay ra nhìn nhau, trong lòng đều chấn động.
“Hoa? Ai tặng vậy?”
Lúc này ở nhà họ Triệu, Triệu An Linh ngắm bức tranh mà quản gia đưa tới trước mặt, không kìm được trở nên vui vẻ.
Bức tranh này vẽ mấy bông hoa đang nở rộ, tranh vẽ sinh động như thật, vô cùng động lòng.
Cho dù trong lòng đã có đáp án nhưng Triệu An Linh vẫn muốn nghe quản gia nói cho mình biết.
Quản gia hiểu rõ, nhìn về phía Triệu An Linh một cái.
“Hồi nhị tiểu thư, là Nghiêm đại nhân Nghiêm Chính tặng. Ngài ấy nói bức tranh này là do ngài ấy đích thân vẽ, hy vọng nhị tiểu thích. Bởi vì lúc trước tiểu thư vẫn còn chưa dậy, Nghiêm đại nhân bận việc công không tiện ở lại lâu nên nói đợi khi nào tiểu thư có thời gian thì sẽ hẹn gặp mặt tiểu thư”
“Ngài ấy còn nói, bình hoa lần trước tặng tiểu thư không cẩn thận bị vỡ, nhưng bây giờ vẽ trên giấy thì sẽ không bao giờ bị hỏng hay bị vỡ, mong tiểu thư rộng lòng tha thứ.”
Đột nhiên trong lòng Triệu An Linh cảm thấy tức giận.
Mặc dù nàng muốn thể hiện ra bên ngoài mình biết khống chế và bình tĩnh nhưng khóe miệng vẫn cong lên.
Triệu An Linh mở bức tranh ra, cẩn thận quan sát một hồi lâu rồi mới sai người treo lên tường thật cẩn thận.
Sau đó Triệu An Linh nhớ tới chuyện gì đó rồi lại nói với quản gia: “Lần sau nếu ta vẫn đang còn ngủ, ông không được nói thật với Nghiêm đại nhân, nếu không hẳn sẽ nghĩ ta rất lười, cả ngày chỉ biết ngủ, không lẽ ta là heo sao?”
Quản gia che miệng cười thầm: “Là lão nô thất trách, lần sau lão nô nhất định sẽ nói nhị tiểu thư của nhà chúng ta đã ở trong vườn giúp đỡ việc chăm sóc hoa cỏ, tu thân dưỡng tính, vô cùng chăm chỉ!”
Triệu An Linh lườm quản gia một cái: “Như vậy thì giả quá, tốt nhất ông đừng nói gì.”
/1792
|