Nàng nhất định phải khiến nữ nhân kia biết, không phải tất cả mọi chuyện, nàng ta muốn, thì phải thuộc về nàng ta.
Ông chủ và chưởng quấy đều ở đó, thấy nàng khí chất bất phàm cố ý đến đón tiếp. Ai ngờ Triệu Khương Lan lấy biên lai ra, nói với họ: “Bồn cung là tứ vương phi, cố ý đến lấy bộ trang sức lúc đầu vương gia nhà ta đặt làm.”
Chưởng quầy nhin biên lai một lúc, không dám tin nhìn nàng. Đây là tứ vương phi, so với vị trắc phi lần trước đến cùng công chúa Ninh Vân, rõ ràng không cùng một người! Nàng, nàng tự mình đến đòi đồ, là có ý gì.
Trái tim ông chủ chìm xuống, cười nói: “Có phải vương phi nhớ nhầm rồi không, đồ này đã được người của phủ tủ điện hạ đến lấy đi. Chỉ là khi đó nàng ta không mang theo biên lai, cho nen…
“Dám hỏi ông chủ, ý nghĩa của biên lai là gì? Đồ giao cho ông, dựa vào biên lai để lấy hàng. Bây giờ đã lấy ra biên lai, hàng đầu, ông đưa cho người khác? Nhưng liệu ông có biết, đồ đó là của bổn cung không”
Trán chưởng quầy đổ một lớp mồ hôi: “Vương phi, đây, tiểu nhân thật sự không biết. Vị trắc phi kia là người công chúa Ninh Vân đưa đến, bọn họ đều nói rõ đồ đó là tử vương gia tặng cho nàng ta, tiểu nhân liền tin, mặc cho nàng ta lấy đồ đi.
Thực sự không biết rõ sự việc” Triệu Khương Lan ừm một tiếng: “Niềm tinh các người không phải cố ý, bổn cung cho các người một cơ hội lấy công chuộc tội. Như vậy đi, ông đến tử vương phủ tìm vị trắc phi mạo nhận lấy trang sức đi, nói nàng ta đã nhầm, bảo nàng ta trả đồ lại, bổn cung sẽ không truy cứu” Hai người rõ ràng rất khó xử, chuyện này rõ ràng sẽ đắc tội với vị trắc phi kia.
Ông chủ vừa định thương lượng với nàng, nhưng Triệu Khương Lan đã ngăn lời ông ta lại. “Bổn cung mặc kệ các người dùng cách gi, liều chết quấn chặt cũng được, tranh luận đạo lý cũng được. Đồ ta nhất định phải lấy lại. Nếu không…”
Nàng thu lại biên lại, khóe môi hiện lên nụ cười không rõ ràng. Nụ cười này nở rộ trên gương mặt nàng, vốn dĩ xinh đẹp động lòng người, nhưng lại nói ra những lời không chút tình người.
“Nếu không, bổn cung sẽ báo quan, kiện các ngươi không tuân thủ chữ tín. Một khi làm lớn chuyện, danh dự làm ăn của các ngươi sẽ bị tổn hại” Sắc mặt ông chủ quyết liệt, căng mặt đưa người đến Thần Vương phủ, thỉnh cầu gặp trắc phi.
Thẩm Hi Nguyệt nghe nói ông chủ của Niệm Di phường ở ngoài cửa cầu kiến, cảm thấy rất kỳ la Nàng ta mang theo Khê Hà ra ngoài, không hề có ý định mời vào nói chuyện, cứ đứng cạnh cửa có chút ngạo mạn hỏi: “Không biết ông chủ đến tìm có chuyện gì?”
Ông chủ hành lễ với nàng ta, cũng không vòng vo, thẳng thắn hỏi: “Xin hỏi có phải mấy ngày trước trắc phi đi theo công chúa Ninh Vân đến tiêu điểm để lấy một bộ trang sức châu bảo trở về không?”
“Ừm, huyết ngọc đó là vương gia nhà ta tặng cho ta, ta lấy đi cũng bình thường thôi. Các người đến lấy biên lai à, không sao, trở về ta sẽ nói với vương gia một tiếng, mời ngài đưa cho ngươi”
Ông chủ miễn cưỡng cười: “E rằng vương phi không lấy được biên lai từ chỗ vương gia đâu” Trong lòng Thảm Hi Nguyệt xẹt qua chút quái dị, ánh mắt nàng ta mang theo cảnh giác. “Ngươi có ý gì?”
“Vì biên lai ở chỗ vương phi, vương gia đặt làm bộ trang sức đó là để tặng tứ vương phi, ngay hôm lấy biên lai từ tiệm chúng ta đã đưa cho vương phi. Nhưng trắc phi vô ý lấy đi, hôm nay vương phi tìm đến, tiểu nhân thật sự rất khó xử, không biết trắc phi liệu có chịu vật hoàn nguyên chứ?”
“Không thể nào!”
Thẩm Hi Nguyệt thét lên bén nhọn. Khuôn mặt nàng ta trời sinh dịu dàng ôn hòa, lúc nói chuyện với người khác, luôn khiến đối phương như tắm gió xuân. Nhưng lúc này gương mặt đỏ vì kinh hoàng mà trở nên vặn vẹo, ngữ khí cuồng loạn bất ngờ, dường như muốn cắn nát người ta.
Ông chủ cau mày, tốt bụng khuyên nhủ: “Trắc phi, thật sự là người đã nhầm rồi, có thể vương gia thông cảm cho tâm trạng người nên mới không nói rõ, nhưng chúng ta đều biết. Hôm đó. còn có lục vương gia đi cùng, ngài ấy cũng có thể làm chứng.”
Ông chủ và chưởng quấy đều ở đó, thấy nàng khí chất bất phàm cố ý đến đón tiếp. Ai ngờ Triệu Khương Lan lấy biên lai ra, nói với họ: “Bồn cung là tứ vương phi, cố ý đến lấy bộ trang sức lúc đầu vương gia nhà ta đặt làm.”
Chưởng quầy nhin biên lai một lúc, không dám tin nhìn nàng. Đây là tứ vương phi, so với vị trắc phi lần trước đến cùng công chúa Ninh Vân, rõ ràng không cùng một người! Nàng, nàng tự mình đến đòi đồ, là có ý gì.
Trái tim ông chủ chìm xuống, cười nói: “Có phải vương phi nhớ nhầm rồi không, đồ này đã được người của phủ tủ điện hạ đến lấy đi. Chỉ là khi đó nàng ta không mang theo biên lai, cho nen…
“Dám hỏi ông chủ, ý nghĩa của biên lai là gì? Đồ giao cho ông, dựa vào biên lai để lấy hàng. Bây giờ đã lấy ra biên lai, hàng đầu, ông đưa cho người khác? Nhưng liệu ông có biết, đồ đó là của bổn cung không”
Trán chưởng quầy đổ một lớp mồ hôi: “Vương phi, đây, tiểu nhân thật sự không biết. Vị trắc phi kia là người công chúa Ninh Vân đưa đến, bọn họ đều nói rõ đồ đó là tử vương gia tặng cho nàng ta, tiểu nhân liền tin, mặc cho nàng ta lấy đồ đi.
Thực sự không biết rõ sự việc” Triệu Khương Lan ừm một tiếng: “Niềm tinh các người không phải cố ý, bổn cung cho các người một cơ hội lấy công chuộc tội. Như vậy đi, ông đến tử vương phủ tìm vị trắc phi mạo nhận lấy trang sức đi, nói nàng ta đã nhầm, bảo nàng ta trả đồ lại, bổn cung sẽ không truy cứu” Hai người rõ ràng rất khó xử, chuyện này rõ ràng sẽ đắc tội với vị trắc phi kia.
Ông chủ vừa định thương lượng với nàng, nhưng Triệu Khương Lan đã ngăn lời ông ta lại. “Bổn cung mặc kệ các người dùng cách gi, liều chết quấn chặt cũng được, tranh luận đạo lý cũng được. Đồ ta nhất định phải lấy lại. Nếu không…”
Nàng thu lại biên lại, khóe môi hiện lên nụ cười không rõ ràng. Nụ cười này nở rộ trên gương mặt nàng, vốn dĩ xinh đẹp động lòng người, nhưng lại nói ra những lời không chút tình người.
“Nếu không, bổn cung sẽ báo quan, kiện các ngươi không tuân thủ chữ tín. Một khi làm lớn chuyện, danh dự làm ăn của các ngươi sẽ bị tổn hại” Sắc mặt ông chủ quyết liệt, căng mặt đưa người đến Thần Vương phủ, thỉnh cầu gặp trắc phi.
Thẩm Hi Nguyệt nghe nói ông chủ của Niệm Di phường ở ngoài cửa cầu kiến, cảm thấy rất kỳ la Nàng ta mang theo Khê Hà ra ngoài, không hề có ý định mời vào nói chuyện, cứ đứng cạnh cửa có chút ngạo mạn hỏi: “Không biết ông chủ đến tìm có chuyện gì?”
Ông chủ hành lễ với nàng ta, cũng không vòng vo, thẳng thắn hỏi: “Xin hỏi có phải mấy ngày trước trắc phi đi theo công chúa Ninh Vân đến tiêu điểm để lấy một bộ trang sức châu bảo trở về không?”
“Ừm, huyết ngọc đó là vương gia nhà ta tặng cho ta, ta lấy đi cũng bình thường thôi. Các người đến lấy biên lai à, không sao, trở về ta sẽ nói với vương gia một tiếng, mời ngài đưa cho ngươi”
Ông chủ miễn cưỡng cười: “E rằng vương phi không lấy được biên lai từ chỗ vương gia đâu” Trong lòng Thảm Hi Nguyệt xẹt qua chút quái dị, ánh mắt nàng ta mang theo cảnh giác. “Ngươi có ý gì?”
“Vì biên lai ở chỗ vương phi, vương gia đặt làm bộ trang sức đó là để tặng tứ vương phi, ngay hôm lấy biên lai từ tiệm chúng ta đã đưa cho vương phi. Nhưng trắc phi vô ý lấy đi, hôm nay vương phi tìm đến, tiểu nhân thật sự rất khó xử, không biết trắc phi liệu có chịu vật hoàn nguyên chứ?”
“Không thể nào!”
Thẩm Hi Nguyệt thét lên bén nhọn. Khuôn mặt nàng ta trời sinh dịu dàng ôn hòa, lúc nói chuyện với người khác, luôn khiến đối phương như tắm gió xuân. Nhưng lúc này gương mặt đỏ vì kinh hoàng mà trở nên vặn vẹo, ngữ khí cuồng loạn bất ngờ, dường như muốn cắn nát người ta.
Ông chủ cau mày, tốt bụng khuyên nhủ: “Trắc phi, thật sự là người đã nhầm rồi, có thể vương gia thông cảm cho tâm trạng người nên mới không nói rõ, nhưng chúng ta đều biết. Hôm đó. còn có lục vương gia đi cùng, ngài ấy cũng có thể làm chứng.”
/1792
|