Chương 1429
Thẩm vấn không phút nào dừng lại khiến phòng tuyến tâm lý của Tử Trúc sụp đổ, thậm chí còn muốn chết.
Nàng ta liếc mắt nhìn những người xung quanh mình, chỉ cảm thấy mỗi người đều là một thanh kiếm sắc bén, tàn nhẫn đâm vào cơ thể mình.
Ở giây phút cuối cùng, nàng ta nhớ tới cha mẹ và huynh trưởng còn đang ở Hứa gia.
Sự chất vấn của nữ quan vẫn còn vang vọng bên tai: “Hứa gia có tham dự vào hay không, đến cùng chuyện này là cố ý hay chỉ là vô tình?”
Tử Trúc đau khổ nhắm mắt lại.
Nếu có thể lấy cái chết của nàng ta, đổi lấy sự an tâm của Hứa phu nhân, và bình an cả người nhà, thế thì cứ như vậy đi.
Tử Trúc liều chết cắn môi, sau đó đột nhiên há miệng cắn lưỡi.
Nữ quan vẫn luôn quan sát muốn ngăn cản động tác của nàng ta, nhưng không kịp.
Giây tiếp theo, mọi người liền thấy máu chảy ra từ khỏe miệng Tử Trúc.
Nàng ta cần lưỡi tự sát…
Hứa Mạn Nhi vẫn luôn kín miệng.
Tại sao, rốt cuộc là vì sao mà Tử Trúc phải làm như thế?
Hãm hại nàng ấy, cũng dâng cả mạng mình theo cùng, với nàng ta mà nói có thật sự đáng giá không? Viên Hoàng hậu cũng không nghĩ đối phương lại chết như thế.
Bà xoa giữa trán, vẻ mặt lạnh lẽo.
“Hứa Mạn Nhi, bây giờ nha hoàn của người đã chết rồi. Nếu người không muốn tiếp tục nhìn thấy từng người một không chịu nổi thì tốt nhất là nói thật với bản cung. Có phải từ đầu đến cuối người tiếp cận Sơn Vương đều là một cái bẫy đúng không? Vì muốn khiến Sơn Vương yêu thích người, khiến người có cơ hội xuống tay với nó.
Hứa Mạn Nhi đau đớn vô cùng, nhưng cho dù nàng ấy có nói gì đi nữa, cũng không có ai tin tưởng nàng ấy.
“Lúc trước ngươi có ý ở lại bên người Sơn Vương, đã là vô cùng kì lạ rồi. Lúc đó người không danh không phận, nếu là nữ tử bình thường thì sao không muốn làm biểu tiểu thư của Hứa gia, lại đi làm một nữ nhân không danh không phận ở phủ Sơn Vương, chỉ là tự chà đạp lên lời thanh minh của người thôi.”
“Điện hạ từng có ân cứu mạng với con, con chẳng qua chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh làm bạn chờ điện hạ bình phục. Mẫu hậu, tất cả những lời con nói đều là thật mà, con phải nói thế nào thì người mới tin con.”
Viên hoàng hậu đỏ cả mắt: “Bản cung cũng từng tin tưởng trắc phi lúc trước của Sơn Vương như thế, nhiều lần ra tay giúp đỡ nàng ta. Chỉ vì nàng ta luôn vô cùng đáng thương nói, bản thân yêu Sơn Vương, bản cung cũng tin là thật, lại không biết rằng lại nuôi ra một con rắn độc máu lạnh! Mà bản cung làm sao biết được liệu ngươi có phải cũng là loại người như nàng ta hay không chứ!”
“Con không phải, con thật sự không phải ”
Thấy nàng ấy một mực không nhận, một vị nữ quan khác ở Ngự Trưởng Ty bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, thì thầm bên tại Viên Hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương, trong Ngự Trưởng Ty có một loại bí pháp, tên là Thực Ngôn Thủy. Tức là khi thẩm vấn mà đối phương vẫn không chịu nói thật, có thể cho nàng ta dùng thứ này, người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu được, rất nhanh sẽ không vùng vẫy được nữa. Cho nên, dùng biện pháp này rất dễ để bọn họ nói thật mới được gọi là Thực Ngôn Thủy”
“Thực Ngôn Thủy?” Viên hoàng hậu nheo mắt, lại nhìn về phía Hứa Mạn Nhi, “Ngươi nói, nếu cho Hứa Mạn Nhi dùng thứ này.. liệu có gì nguy hiểm hay không?”
Viện Hoàng hậu vẫn băn khoăn, dù sao bà không xác định được là Hứa Mạn Nhi có vô tội hay không.
Nhưng nếu Hứa Mạn Nhi thật sự là kẻ lòng dạ hiểm độc, nếu vì không đành lòng mà bỏ qua cho nàng ta, sẽ là bất lợi lớn với Bắc Hải.
Nữ quan thấy bà do dự, lại nhắc nhở: “Nương nương yên tâm, Thực Ngôn Thủy này sẽ chỉ phát huy tác dụng trong ngày thẩm vấn, ngày thứ hai sẽ không còn tác dụng gì nữa. Cho nên đau cũng chỉ là đau trong chốc lát, sẽ không có thương tổn đáng kể gì với trắc phi cả.”
Viên Hoàng hậu nghe nữ quan nói như vậy thì hơi hé môi. Sau đó bà mới đưa ra quyết định: “Được, để Hứa Mạn Nhi uống Thực Ngôn Thủy”
Nữ quan nhanh chóng mang một cái chai dài nhỏ tới, đưa đến trước mặt Hứa Mạn Nhi: “Trắc phi, mời ngài uống Thực Ngôn Thủy. Nô tì không phải là cố ý nhằm vào ngài, nhưng bây giờ chân tướng không rõ, thứ này lại là thứ có thể khiến người ta nói thật. Chỉ cần ngài uống, lời ngài nói cũng có thể khiến người khác tin phục”
Trong lòng Hứa Mạn Nhi cũng biết, nếu không làm theo lời các nàng nói, chỉ sợ nàng ấy có nói thế nào đi nữa, các nàng cũng sẽ không tin.
Nàng cẩn thận cầm, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Mộ Dung Bắc Hải.
Phảng phất ở thời khắc này, hắn có thể mang đến cho nàng ấy dũng khí vô cùng to lớn.
/1792
|