Hắn vội vàng buông công sự xuống, đi về phía Lạc Hương các. Cả đoạn đường nghe nha hoàn tỉ mỉ nói: “Không biết tại sao, ông chủ Niệm Di phường đứng trước cửa ép trắc phi đưa đá huyết ngọc ngài tặng, nói nếu trắc phi không đưa, vương phi sẽ kéo họ đi báo quan. Trắc phi chịu đủ lời nói nhục mạ, đau đớn khóc lóc, trong lúc đau lòng cực độ nghĩ không thông muốn đập đầu vào cột”
Hôm qua Chu Khiết nói với hắn, Triệu Khương Lan đã biết tiền căn hậu quả của đá huyết ngọc. Hắn vốn tưởng nàng đã bớt giận, không còn chấp niệm nữa. Ai ngờ nàng lại chạy đến Niệm Di phường.
Tính cách Thẩm Hi Nguyệt hắn biết rất rõ, nàng ta luôn xem trọng mặt mũi, thanh cao hơn nhiều so với nữ tử bình thường. Bây giờ biết rõ sự thật, muốn an ủi e rằng còn khó hơn lên trời. Lúc Mộ Dung Bắc Uyên vào phòng, đã nghe thấy bên trong ồn ào.
Lạc Hà và nha hoàn khác gắt gao kéo chặt y phục nàng ta, liên tục khóc hét: “Trắc phi, bảo trong cơ thể, nếu người có chuyện bảo chúng nô tỷ phải làm sao đây Thẩm Hi Nguyệt lại một lòng muốn đập đầu vào cột, trái tim Mộ Dung Bắc Uyên nảy lên, sử dụng nội lực kéo người qua. Ai ngờ vừa thấy hắn, Thẩm Hi Nguyệt khóc càng dữ dội hơn.
Nước mắt đọng trên hàng mi dài mảnh, CƠ thể vì đau đớn cực độ mà run rẩy không ngừng, đôi mắt đã sớm sưng lên như quả hạch đào. “Đang tốt đẹp, sao lại muốn chết!” . Được copy tại ++ trumt ruyen. C O M ++
Giọng nói Mộ Dung Bắc Uyên mang theo chút sắc bén, nhưng đối diện với gương mặt nàng ta, lại nhu hòa xuống: “Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao?”
“Trong lòng vương gia yêu thương vương phi sâu đậm, nhưng thiếp thân lại hồn nhiên không biết, còn tưởng ta và vương gia lưỡng tính tương duyệt, thiếp thân thật sự quá ngốc” Nỗi bi ai trong đáy mắt nàng ta ngược lại không phải giả vờ.
Trước giờ Thẩm Hị Nguyệt đã quen Mộ Dung Bắc Uyên luôn lấy nàng ta làm đầu, đặt nàng ta ở vị trí quan trọng nhất. Nhưng nửa đường lại nhảy ra Triệu Khương Lan, nàng ta vẫn luôn coi thường Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên lại đặt nàng ở vị trí đặc biệt. Làm sao khiến nàng ta có thể chịu đựng được!
“Hi Nguyệt, trong lòng bổn vương luôn trân trọng nàng. Lần này tặng đá huyết ngọc cho. vương phi, cũng là vì phụ hoàng ban cho nàng ấy. Sau đó bị nàng vô tình lấy đi, bổn vương không nói rõ ra còn không phải hi vọng nàng vui vẻ sao.”
Thẩm Hi Nguyệt che ngực, khẽ nấc lên, khoảnh khắc này dường như ngay cả hô hấp cũng trở thành một chuyện khó khăn. “Vương gia, nếu phụ hoàng không ban thưởng, ngài sẽ không tặng lễ vật cho vương phi sao? Nhưng thiếp thân không hiểu, nếu thật sự là vậy, cần gi cố ý đặt làm?”
Hắn có chút dối lòng an ủi nàng ta: “Lúc đó lão lục bên cạnh bổn vương, đệ ấy luôn có nhiều chủ ý, ta cũng chỉ nghe đề nghị của đệ ấy thôi. Huống hồ từ khi vương phi gả vào vương phủ, đã lập không ít công lao, trước giờ lại chưa từng nhận lễ vật của bổn vương..”
Mộ Dung Bác Uyên thâm ý nhìn nàng ta: “Hi Nguyệt, trong lòng bổn vương, trước giờ nàng luôn dịu dàng hiểu chuyện, chắc sẽ không vì chút chuyện nhỏ này, mà so đo tính toán chứ?
Thẩm Hi Nguyệt trầm mặc, nàng ta đã mất sạch mặt mũi, tuyệt đối sẽ không trêu chọc Mộ Dung Bắc Uyên nữa. Cho nên nàng ta rất hợp thời cúi đầu: “Là thiếp thân bị thương quá độ nhất thời manh động, mong vương gia thứ tội.”
Nói đến đây, nàng ta ẩn nhẫn lộ ra vẻ ghen ty và lo lắng: “Thiếp thân rất sợ, sợ vương gia sẽ có ngày không cần ta nữa. Càng để ý, lại càng lo được lo mất, có lẽ vương gia không biết, ngài đối với ta không còn nồng nhiệt như lúc đầu nữa. Dường như tình cảm ban đầu dần dần nhạt đi, nếu có một ngày, trong lòng ngài không còn ta nữa, ta sống còn có ý nghĩa gì. Ngài biết mà, mạng của thiếp thân là của ngài, dù chết, cũng muốn ở bên cạnh bầu bạn với ngài!”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe đến đây trong lòng dâng lên sự không nỡ nồng đậm. Năm đó hắn suýt mất mạng, là Thẩm Hi Nguyệt lấy ra rắn độc kịp thời cứu hắn. Bây giờ sức khỏe nàng ta không tốt, có liên quan đến vết thương khi đó. Chuyện này khiến hắn không thể không lo.
Hôm qua Chu Khiết nói với hắn, Triệu Khương Lan đã biết tiền căn hậu quả của đá huyết ngọc. Hắn vốn tưởng nàng đã bớt giận, không còn chấp niệm nữa. Ai ngờ nàng lại chạy đến Niệm Di phường.
Tính cách Thẩm Hi Nguyệt hắn biết rất rõ, nàng ta luôn xem trọng mặt mũi, thanh cao hơn nhiều so với nữ tử bình thường. Bây giờ biết rõ sự thật, muốn an ủi e rằng còn khó hơn lên trời. Lúc Mộ Dung Bắc Uyên vào phòng, đã nghe thấy bên trong ồn ào.
Lạc Hà và nha hoàn khác gắt gao kéo chặt y phục nàng ta, liên tục khóc hét: “Trắc phi, bảo trong cơ thể, nếu người có chuyện bảo chúng nô tỷ phải làm sao đây Thẩm Hi Nguyệt lại một lòng muốn đập đầu vào cột, trái tim Mộ Dung Bắc Uyên nảy lên, sử dụng nội lực kéo người qua. Ai ngờ vừa thấy hắn, Thẩm Hi Nguyệt khóc càng dữ dội hơn.
Nước mắt đọng trên hàng mi dài mảnh, CƠ thể vì đau đớn cực độ mà run rẩy không ngừng, đôi mắt đã sớm sưng lên như quả hạch đào. “Đang tốt đẹp, sao lại muốn chết!” . Được copy tại ++ trumt ruyen. C O M ++
Giọng nói Mộ Dung Bắc Uyên mang theo chút sắc bén, nhưng đối diện với gương mặt nàng ta, lại nhu hòa xuống: “Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao?”
“Trong lòng vương gia yêu thương vương phi sâu đậm, nhưng thiếp thân lại hồn nhiên không biết, còn tưởng ta và vương gia lưỡng tính tương duyệt, thiếp thân thật sự quá ngốc” Nỗi bi ai trong đáy mắt nàng ta ngược lại không phải giả vờ.
Trước giờ Thẩm Hị Nguyệt đã quen Mộ Dung Bắc Uyên luôn lấy nàng ta làm đầu, đặt nàng ta ở vị trí quan trọng nhất. Nhưng nửa đường lại nhảy ra Triệu Khương Lan, nàng ta vẫn luôn coi thường Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên lại đặt nàng ở vị trí đặc biệt. Làm sao khiến nàng ta có thể chịu đựng được!
“Hi Nguyệt, trong lòng bổn vương luôn trân trọng nàng. Lần này tặng đá huyết ngọc cho. vương phi, cũng là vì phụ hoàng ban cho nàng ấy. Sau đó bị nàng vô tình lấy đi, bổn vương không nói rõ ra còn không phải hi vọng nàng vui vẻ sao.”
Thẩm Hi Nguyệt che ngực, khẽ nấc lên, khoảnh khắc này dường như ngay cả hô hấp cũng trở thành một chuyện khó khăn. “Vương gia, nếu phụ hoàng không ban thưởng, ngài sẽ không tặng lễ vật cho vương phi sao? Nhưng thiếp thân không hiểu, nếu thật sự là vậy, cần gi cố ý đặt làm?”
Hắn có chút dối lòng an ủi nàng ta: “Lúc đó lão lục bên cạnh bổn vương, đệ ấy luôn có nhiều chủ ý, ta cũng chỉ nghe đề nghị của đệ ấy thôi. Huống hồ từ khi vương phi gả vào vương phủ, đã lập không ít công lao, trước giờ lại chưa từng nhận lễ vật của bổn vương..”
Mộ Dung Bác Uyên thâm ý nhìn nàng ta: “Hi Nguyệt, trong lòng bổn vương, trước giờ nàng luôn dịu dàng hiểu chuyện, chắc sẽ không vì chút chuyện nhỏ này, mà so đo tính toán chứ?
Thẩm Hi Nguyệt trầm mặc, nàng ta đã mất sạch mặt mũi, tuyệt đối sẽ không trêu chọc Mộ Dung Bắc Uyên nữa. Cho nên nàng ta rất hợp thời cúi đầu: “Là thiếp thân bị thương quá độ nhất thời manh động, mong vương gia thứ tội.”
Nói đến đây, nàng ta ẩn nhẫn lộ ra vẻ ghen ty và lo lắng: “Thiếp thân rất sợ, sợ vương gia sẽ có ngày không cần ta nữa. Càng để ý, lại càng lo được lo mất, có lẽ vương gia không biết, ngài đối với ta không còn nồng nhiệt như lúc đầu nữa. Dường như tình cảm ban đầu dần dần nhạt đi, nếu có một ngày, trong lòng ngài không còn ta nữa, ta sống còn có ý nghĩa gì. Ngài biết mà, mạng của thiếp thân là của ngài, dù chết, cũng muốn ở bên cạnh bầu bạn với ngài!”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe đến đây trong lòng dâng lên sự không nỡ nồng đậm. Năm đó hắn suýt mất mạng, là Thẩm Hi Nguyệt lấy ra rắn độc kịp thời cứu hắn. Bây giờ sức khỏe nàng ta không tốt, có liên quan đến vết thương khi đó. Chuyện này khiến hắn không thể không lo.
/1792
|