Chương 1461
Lần này vừa vặn đến lượt Vương phu nhân tổ chức yến tiệc.
Nàng nghĩ đến gần đây trong Sơn Vương phủ xuất hiện một vị trắc phi rất được sủng ái, đương nhiên bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng Mộ Dung Bắc Hải,
Vì thế bà ta đã gửi thiệp mời đi từ rất sớm, muốn mời Hứa Mạn Nhi cùng tham gia với mình. Bà ta cũng gửi thiệp mời cho Triệu Khương Lan. Sau khi Mộ Dung Bắc Hải nghe được chuyện này, ngược lại hắn cảm thấy rất thú vị.
Hãn thuyết phục Hứa Mạn Nhi: “Gần đây nàng chỉ luôn quanh quẩn ở trong nhà, ta sợ nàng sẽ thấy bực bội, hay là nàng ra ngoài chơi đi, gặp gỡ nhiều người hơn, trò chuyện với họ, cùng nhau tán gấu một chút, như vậy thì nàng sẽ không thấy buồn chán nữa.
Hứa Mạn Nhi không thích ở quá gần với người lạ, nhưng nàng ấy không muốn Mộ Dung Bắc Hải cảm thấy tính cách của nàng ấy quá lầm lì.
Vả lại nàng ấy nghĩ nếu có thể kết thân nhiều hơn với các quý phu nhân ở Kinh Thành, nói không chừng sau này có thể giúp đỡ được Mộ Dung Bắc Hải, cho nên nàng ấy đã đồng ý.
Nhưng nàng ấy không biết rằng tin tức này cũng đã truyền đến tại một người khác.
Kể từ lần trước Mộ Dung Bắc Hải phát hiện ra Hứa phu nhân tác oai tác quái thì đã đem bà ta tổng vào đại lý tự.
Hứa phu nhân cũng bị Nghiêm Chính chiếu theo luật pháp mà bắt giam, dăm ba năm nữa bà ta cũng không thể ra khỏi nhà lao của đại lý tự.
Hứa Mạnh Niên cũng bị liên lụy, ông ta bị giáng xuống hai cấp, đương nhiên trong lòng cũng rất bực dọc.
Sau cái ngày Hứa An Liễu và Hứa Mạnh Niên cãi nhau một trận long trời lở đất, thì nàng ta cũng không muốn quay về Hứa phủ nữa.
Ngược lại nàng ta còn giận dỗi và chạy tới nhà của một người tỷ muội thân thiết, nói với người tỷ muội ấy là nàng ta muốn ở lại đây vài hôm, nhưng trên thực tế là vì nàng ấy không muốn gặp Hứa Mạnh Niên.
Trong lòng Hứa An Liễu cảm thấy rất tủi thân, không chịu đựng nổi nên mới phải tìm người tâm sự và than thở.
Người tỷ muội thân thiết ấy của nàng ta sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, thì cũng hùa theo nàng ta mắng chửi Hứa Mạn Nhi là cái đồ “nuôi ong tay áo”.
“Mới sáng sớm đã nhìn thấy biểu muội của tỷ, nhìn mặt mũi của nàng ấy là biết ngay không phải là hạng tốt lành gì rồi, dáng dấp y hệt hồ ly chuyên dụ dỗ người khác, ngay cả người đơn thuần trong sáng như Sơn Vương điện hạ cũng bị nàng ấy hớp hồn hết lần này đến lần khác rồi.”
“Phải không? Muội cũng cảm thấy như vậy hả! Tất cả đều tại nàng ấy, hại bây giờ mẫu thân của ta bị tống giam, phụ thân của ta thì bị giáng xuống hai cấp, trong lòng phụ thân còn vô cùng oán trách ta vì cảm thấy hai mẹ con ta đã làm liên lụy đến ông ta, tại sao ông ta không trách Hứa Mạn Nhi chứ? Rõ ràng Hứa Mạn Nhi là cái đồ “ăn cây táo, rào cây sung”, “lấy oán trả ơn” mà, ta thật sự hận không thể giết nàng ấy, phải giết chết nàng ấy ta mới thấy hả dạ.”
Nhìn thấy Hứa An Liễu uất ức như vậy, người tỷ muội tốt ấy bèn nháy mắt một cái.
“Người ta bây giờ là trắc phi của Sơn Vương rồi, tỷ muốn giết nàng ấy cũng đâu có dễ dàng như vậy được. Nhưng mà á, nếu muốn chỉnh đốn nàng ấy một chút, thì cũng không phải là không có cách.”
Hứa An Liễu nghe thấy vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn người tỷ muội thân thiết với cặp mắt tràn đầy mong đợi.
“Muội có cách gì, hãy mau nói cho ta nghe đi?”
“Không phải sắp tới phu nhân của Công bộ Thượng thư mời chúng ta đến tham dự bữa tiệc chiêu đãi trên hồ Vũ Hoa sao. Nghe nói lần này Hứa Mạn Nhi cũng sẽ đến tham dự. Nếu có cách nào khiến Hứa Mạn Nhi bị bẽ mặt ngay trước tất cả mọi người, không phải là tỷ cũng có thể trút giận rồi sao?”
“À, phu nhân của Công bộ Thượng thư sao? Năm nay đến lượt Vương phu nhân thiết đãi mọi người sao? Thế tại sao ta không nhận được thiệp mời? Lẽ nào là vì mấy ngày qua ta không về nhà nên không nhìn thấy thiệp mời không nhỉ?”
“Thế thì ta cũng không biết nữa, còn ta thì nhận được thiệp mời rồi, bữa tiệc sẽ diễn ra trong hai ngày nữa đấy. Nếu tỷ muốn đi, thì cứ đi cùng ta thôi. Từ trước đến nay Vương phu nhân là người hiểu chuyện mà, bà ta chắc cũng sẽ không nói gì đâu”
Hứa An Liễu bĩu môi tỏ ý không vui: “Nếu Hứa Mạn Nhi đi thì ta không đi, vô duyên vô cớ bị nàng ấy đàn áp, người ngoài sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu sau lưng, chỉ tổ làm ta mất mặt thôi.”
/1792
|