Chương 1508
Đến Thần Vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy hắn thì cũng không giấu giếm.
“Chắc ngươi cũng biết, công chúa Nhã Lan chính là Thần Vương phi.
Nghiêm Chính gật đầu: “Chuyện đó hạ quan cũng biết, nhưng bất luận là công chúa hay là Vương phi, không phải đều qua đời hết rồi sao? Bây giờ mất tích là lại là ai?”
“Vương phi không có chết. Đó là kết quả sau khi bổn vương và phụ hoàng thương lượng với nhau, tuyên bố với bên ngoài, công chúa Nhã Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị đuối nước, mới thoái thác được chuyện hoà thân với Vinh Dương. Để phòng ngừa chuyện Vĩnh Dương chứ nhìn chằm chằm vào Thần Vương phi không buông, mới nói Vương phi đã qua đời.
Nghiêm Chính bừng tỉnh ngộ ra, chẳng trách hắn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Thái độ của Triệu gia cũng có chút không được bình thường, thà ra sự thật là như thế này.
Hắn lập tức nói: “Xin điện hạ yên tâm, hạ quan tuyệt đối sẽ không để chuyện này cho người khác biết được, nhất định sẽ giữ kín bí mật”
Mộ Dung Bắc Uyên lấy y phục và đồ vật bên người của Triệu Khương Lan đã chuẩn bị từ trước ra: “Trước mắt, bồn vương không có cách khác. Nơi có thể tìm, bổn vương đều phái người đi tìm rồi nhưng đề không có tung tích của nàng. Chỉ có thể gửi hy vọng vào chó săn của Đại Lý Tự mà thôi, nếu như mũi của bọn chúng đủ linh, có lẽ có thể thông qua mùi mà có thể tìm được Thần Vương phi. Hắn mang những đồ này đến trước mặt lũ chó săn, học dáng vẻ của Triệu Khương Lan trước đây dặn dò: “Xin các ngươi có thể tìm được người này, nàng rất quan trọng đối với ta.”
Tuy hắn biết lời của hắn, đám chó săn này nghe không hiểu.
Nếu hắn có bản lĩnh giao tiếp với động vật như Triệu Khương Lan thì tốt rồi.
Nhớ đến Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyển rất khó che đi sự lo lắng và đau sót trong tim.
Triệu Khương Lan hễ có chút nguy hiểm gì, hắn cũng không có cách thản nhiên được.
Rất nhanh đám chó săn này đã phân tán ra khắp nơi, bắt đầu lùng bắt ở trong Kinh Thành.
Nghiêm Chính than nhẹ ra một hơi: “Không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhưng hạ quan tin rằng, Vương phi cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu
Mộ Dung Bắc Uyên có chút lụn bại ngồi xuống bên cạnh bàn, rõ ràng mới chỉ trôi qua mấy canh giờ thôi, hắn lại cảm giác như đã trôi qua một năm rồi.
Cho săn lùng bắt hơn nửa đêm, nhưng vẫn không thu được cái gì cả.
Mộ Dung Bắc Uyên không có một khắc nào là nhắm mắt lại cả, hạ nhân bưng thức ăn lên, hắn cũng không động một miếng nào cả.
Chu Khiết có chút lo lắng: “Điện hạ, ít nhiều gì thì điện hạ cũng ăn một chút đi. Bằng không thì Vương phi còn chưa tìm được, thân thể ngài lại bởi vì không chịu nổi mà ngã bệnh trước rồi, đây thì tốt ở đâu chứ!”
Mộ Dung Bắc Uyên không biểu lộ cảm xúc gì phất phất tay: “Đem đi, đem tất cả mấy thứ này đi, không cần bưng lên, bổn vương không có khẩu vị.
“Điện hạ!”
“Ta nói đem đi, nếu không đem đi ta sẽ vứt hết chỗ này xuống đất.
Hắn lụn bại lấy hai tay che mặt: “Nhất định sẽ có cách khác, nghĩ tiếp xem, còn có cách gì khác có thể tìm được nàng Chu khiết tự trách nhìn hắn, trong lòng áy náy không thôi.
Thấy khuyên bảo không có tác dụng, chỉ có thể trẫm mặc rời đi.
Nước mắt của Mộ Dung Bắc Uyên qua các kẽ hở của ngón tay rơi xuống, giờ khác này, xung quanh vắng lặng, tất cả những lo âu lo lắng trong lòng hạn đều được bộc phát ra bên ngoài.
Giống như có một lỗ hổng, tất cả đều tuôn tràn ra.
Nếu như Triệu Khương Lan xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, nếu như nàng bị người ức hiếp, thậm chí bị người mưu sát thì phải làm sao.
Chỉ nghĩ thôi, Mộ Dung Bắc Uyên đã cảm thấy mình muốn điên rồi.
Tại sao hắn phải bận rộn về mấy chuyện vụn vặt ngoài kia chứ, không ở trong phủ thường xuyên ở bên nàng.
/1792
|