Có ý tưởng này, Triệu Khương Lan lập tức cầm bút viết một phong thư cho La Tước.
Con dấu riêng của Mộ Dung Bắc Uyên còn ở đây, nàng cầm con dấu đóng vào cuối thư.
Nhưng khi nhìn tên trên con dấu, trong lòng lại đau đớn khó nhịn.
Nguyên nhân nàng nghĩ đến chiêu này cũng vì hy vọng binh lính phe mình tiến vào thành Vô Tuyết sớm hơn, có thể tìm thấy Mộ Dung Bắc Uyên trước khi phá thành.
Nếu không nhất định Liên Tư Thành sẽ lấy Mộ Dung Bắc Uyên ra uy hiếp, ép La Tước rút lui.
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn là người quan tâm đến tướng sĩ, khẳng định không muốn đại quân bỏ lỡ vì mình.
Nhỡ đâu Mộ Dung Bắc Uyên lại làm ra chuyện ngốc nghếch nào đó, nàng thật sự sẽ điên mất.
Triệu Khương Lan tìm bồ câu đưa thư gửi thư đi, lập tức bố trí người đi điều tra thời gian và địa điểm huyện Hải Hùng vận chuyển lương thực.
Qua vài ngày, Điền Tư Nhật đã nhận được tin tức.
“Triệu huynh, huynh đoán không sai, mấy ngày này thủ hạ của Liên Tư Thành và huyện Hải Hùng liên hệ khá nhiều lần.
Bảo bọn họ cách mười ngày lại chuyển một lượng lớn lương thực vào thành, cho nên toàn bộ trên dưới huyện Hải Hùng đều đang bận rộn thu hoạch lương thực.
Ta đã cho người giám sát chặt chẽ tuyến đường vận chuyển, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ chặn lại giữa đường.
”
Triệu Khương Lan vội nói: “Một khi có người vào thành, bảo bọn họ nghĩ cách tìm được điện hạ trước.
”
Thư Triệu Khương Lan viết cho La Tước nhanh chóng được đưa đến tay bọn họ.
Sau khi La Tước đọc xong, không khỏi vui buồn lẫn lộn.
Vui chính là mưu kế trong thư khá tuyệt diệu, chỉ cần thành công thì ít ngày nữa là bọn họ có thể phá thành.
Nhưng buồn là trong thư còn nói Mộ Dung Bắc Uyên bị bắt đi.
Hơn nữa ngài ấy còn bị thương nặng, một khi rơi vào tay Liên Tư Thành chắc chắn sẽ trở thành nhân tố quyết định ngăn cản được bọn họ.
“Điện hạ…”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của La Tước, Hồng Vân không kiềm chế được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
La Tước đưa thư cho nàng ấy, sau khi nàng ấy xem xong, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.
“Phải làm sao mới tốt đây?”
“Điện hạ luôn thông minh trí tuệ hơn người, chỉ có thể hy vọng ngài ấy bảo vệ tốt cho bản thân, chờ được binh lính trốn vào thành tìm được ngài ấy.
”
Hồng Vân tỉ mỉ nhìn chữ viết trong thư, nheo mắt lại.
Đây là chữ của Triệu Khương Lan.
La Tước không nhận nhưng nàng ấy liếc mắt đã nhìn ra được.
“Phu quân còn nhớ Triệu Minh công tử chứ?”
“Triệu Minh? Không phải hắn là ông chủ của “Lan Tâm” à?”
Hồng Vân gật đầu: “Đây là chữ viết của Triệu công tử.
Hắn là bạn cũ của Thần Vương điện hạ và vương phi.
Thiếp từng nhìn thấy nét chữ của hắn, sẽ không nhận nhầm.
”
La Tước như có điều suy nghĩ: “Cho nên, bây giờ Triệu Minh đang ở trong đội quân bình định?”.
/1792
|