Đứa bé trong tã lót nhăn mũi, khóc lên.
“Tiếng khóc lớn đó.”
“Đúng vậy, chắc chắn là một đứa trẻ khỏe mạnh!”
Mọi người đứng bên cạnh không ngừng bàn luận, trong lòng Triệu Khương Lan cũng cảm thấy vui vẻ.
Nàng chưa bao giờ ôm một đứa bé trên tay, trong chốc lát đã bắt đầu ngẩn ngơ.
Nếu có một ngày, nàng và Mộ Dung Bắc Uyên có bảo bối của mình thì tốt biết mấy.
Đứa bé hiện tại vẫn chưa được tắm rửa sạch sẽ, y nữ đỡ đẻ nói: “Trong vòng một ngày không nên tắm rửa, đứa bé lại còn sinh non hai tháng, cứ để qua mấy ngày rồi tắm.
Lát nữa ta sẽ thay cho nó một chiếc khăn khác.”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Ngươi vất vả rồi, mẫu thân của đứa nhỏ thế nào rồi?”
“Vị phu nhân kia mất nhiều máu, đau đến chết đi sống lại, chúng ta lại không dám gây tê nên bây giờ nàng chỉ ngất đi tạm thời thôi.
Chúng ta không cần lo lắng, chỉ là nàng vốn là một người bệnh, không biết đứa nhỏ này có bị nhiễm bệnh hay không…”
Đứa bé này tạm thời vẫn rất khỏe mạnh.
Triệu Khương Lan trầm ngâm: “Trước cứ tách họ ra, mang đưa bé đến một nơi an toàn.
Phiền toái nhất lúc này chính là không có bà vú, đứa bé không được uống sữa mẹ để tránh lây bệnh.”
Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Ông lão vốn là người có kinh nghiệm: “Không sao, lúc ta mới đến đã để ý thấy ở thôn trang gần đây có dê, khả năng cao có thể tìm được sữa dê.
Trước tiên cứ đi lấy sữa dê, pha lẫn một chút nước ấm rồi cho đứa bé uống, tuy không so được với sữa mẹ nhưng ít ra có thể giải quyết được tình trạng của đứa bé.”
Triệu Khương Lan cười rộ lên: “Sao ông biết được?”
“Ôi, đứa cháu nội đáng thương của ta mới sinh đã không có bố mẹ ruột bên cạnh.
Con gái ta vì khó sinh mà qua đời, con rể vì đau buồn, không lâu sau cũng mất.
Hai vợ chồng nó rời khỏi nhân thế, để lại đứa nhỏ cho ta nuôi nấng.
Ta không biết phải làm gì, chỉ có thể cho nó uống sữa dê mà sống qua ngày, cuối cùng vẫn nuôi được nó lớn.”
“Thật xin lỗi đã nhắc đến chuyện đau lòng của ông.”
Ông phất tay: “Không sao, chuyện đã qua nhiều năm rồi.
Cháu nội của ta bây giờ thông minh lanh lợi, ta cũng không có gì phải tiếc nuối.”
Triệu Khương Lan lập tức cho người đi lấy sữa dê tươi.
Sau hừng đông, vị phu nhân kia mới từ từ tỉnh lại.
Triệu Khương Lan đang đốt huân hương trong phòng, nàng vừa tỉnh vừa giữ chặt lấy tay Triệu Khương Lan.
“Triệu công tử, con của ta, con của ta thế nào rồi?”
Nàng mỉm cười trấn an: “Phu nhân cứ yên tâm, con gái ngươi rất tốt.
Đứa bé không nhiễm bệnh, y nữ đã đưa đứa bé đến một căn phòng khác để chăm sóc.
Nhưng mà đứa bé còn nhỏ, bệnh của ngươi lại không được tốt nên không thể để nó tới gần ngươi được.”
Đối phương nghe vậy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại căng thẳng hỏi: “Vậy đứa bé ăn cái gì?”
“Lão đại phu mới đến nói rằng sữa dê có thể uống được.
Sáng nay có người cho đứa bé uống một chút, nó còn khóc rất lớn, nhưng sau khi uống xong thì đã ngủ yên rồi.”
Người phụ nữ khóc lên: “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn.”
Ánh mắt Triệu Khương Lan hiện ra nét dịu dàng: “Nếu không thì ngươi nghĩ tên cho đứa bé đi, lúc nó khóc thì mọi người sẽ biết mà gọi tên để ru nó ngủ.”
“Triệu công tử, trước đây ta ít đọc sách, trượng phu cũng chỉ là lao động chân tay, không có văn hóa gì..
/1792
|