Dựa theo nghi lễ, còn phải đặt trước Long Nha Đao một chút cống phẩm.”
Chiêu Vũ Đế gật đầu: “Người dẫn đường đi, trẫm tự khắc đi theo.”
Từ đàn tế đi đến Tàng Bảo Các, không thể tránh được việc phải đi xuyên qua rừng cây.
Trong khu rừng có một con đường nhỏ râm mát, hai bên cây cối cao ngút trời, tươi tốt vô cùng.
Hôm nay mây trôi dạt trên bầu trời, có lẽ là tiết trời mùa hè, nên sẽ có mưa nhiều.
Nhìn thấy sắc trời, có lẽ ngày mai sẽ là một trận mưa to.
Bời vậy lúc này gió trong rừng mới thổi không ngừng, trong rừng lá cây xào xạc rung động, không dứt bên tai.
Trong lòng Chiêu Vũ Đế biết bao nhiêu là chuyện, không có thời gian đâu mà nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Nhưng không biết tại sao, Hoa quý phi bên cạnh hắn lại không chịu đựng được đưa mắt nhìn bốn xung quanh.
Trong rừng này, ngoài âm thanh gió thổi vù vù, dường như, còn có những tiếng động mơ hồ khác thường.
Bà bất giác chầm chậm bước tới, còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhờ.
Bỗng nhiên trên cây cao hai bên xuất hiện mấy bóng dáng hắc đạo.
Hoa quý phi trong phút chốc trợn tròn mắt, giương giọng hô lớn: “Đừng, có thích khách! Hộ giá!”
Trong dàn hậu phi, ngoài Hoa quý phi, những người khác đâu có khả năng tự bảo vệ mình.
Bọn họ vừa thấy dáng vẻ này, ngoài hoàng hậu còn giữ được sự bình tĩnh, thì những người khác đều bị dọa cho đến thay đổi nhan sắc, chia thành năm bè bảy mảng.
Đến vợ chồng Mộ Dung Bắc Tô ở phía sau đội quân cũng vô cùng hoảng sợ, Mộ Dung Bắc Tô giữ chặt tay của La Kiều Oanh: “Vương phi, phụ hoàng vẫn còn ở phía trước, phải làm sao bây giờ?”
La Kiều Oanh cắn chặt răng, kéo Mộ Dung Bắc Tô chạy nhanh về phía trước: “Đi.”
Hai người muốn bảo vệ Chiêu Vũ Đế, nhưng lại bị thích khách vây quanh càng lúc càng nhiều.
Nó thực sự chặn tất cả con đường thoát thân ở phía sau các phi tần, đội quân bị phân ra thành mấy đạo.
La Kiều Oanh giơ tay chém xuống, nhưng lại bị một cao thưủ ở trong quấn lấy.
Hai người như hòa thành một, Mộ Dung Bắc Tô trong khoảng thời gian này có theo nàng ấy luyện tập, rốt cuộc có thể đấu lại được mấy chiêu, cũng cố gắng hỗ trợ.
Nhưng trong lòng hắn rõ ràng là lo cho sự an nguy của Chiêu Vũ Đế, trong lòng gấp rút vô cùng.
Phía trước, hoàng hậu muốn đứng ra bảo vệ Chiêu Vũ Đế, nhưng lại bị người mặc đồ đen cho một cước đá văng ra.
Chiêu Vũ Đế hô lớn: “Hoàng hậu cẩn thận!”
Hắn định tiến lên, nhưng một giây sau đó đã bị Hoa quý phi kéo lại.
“Ngài trước tiên đừng quá lo cho hoàng hậu, đi theo ta!”
Hoa quý phi một kiếm chặt rơi cánh tay của những kẻ tiến lại gần, bay lên thả hai quả đạn sương mù xuống, kéo Chiêu Vũ Đế từ khu rừng chạy sâu vào trong.
Lưu công công bên cạnh Chiêu Vũ Đế sợ đến mức hai chân mềm nhũn, đợi khi không thấy bóng dáng của Chiêu Vũ Đế, mới nghĩ đến việc chi bằng nhanh chóng tìm viện binh.
Hắn vội vàng phóng ra đạn tín hiệu, hướng về phía Tần Khâm đang ở lưng sườn núi cầu cứu.
Tần Khâm đem người chờ ở lưng sườn núi tĩnh lặng, bỗng nhiên thấy tín hiệu trong không trung, trong lòng đột nhiên trỗi dậy..
/1792
|