“Người vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của mình, không thì để ta đi xem hắn thế nào, người nghỉ ngơi trước đi thì hơn.”
Triệu An Linh nghĩ nghĩ, đi về phía phòng của Mộ Dung Bắc Quý.
Nàng vừa bước chân vào đã thấy cảnh lộn xộn dưới đất.
Mộ Dung Bắc Quý nghe thấy tiếng động, lạnh lùng chất vấn: “Không phải bảo ngươi cút rồi à, còn quay lại làm gì!”
Triệu An Linh không trả lời, chỉ lặng lẽ dọn sạch những mảnh vỡ dưới đất.
Chắc vì thấy được chỗ tốt của việc đối phương im lặng nên cơn giận của Mộ Dung Bắc Quý cũng nguôi bớt.
Hắn lầm bầm: “Rót cho ta một ly nước.”
Triệu An Linh im lặng bước đến trước bàn, rót nửa ly nước đưa cho hắn.
Đi tới trước mặt hắn, Triệu An Linh nhân khi hắn không nhìn thấy, nhìn hắn một lượt mà không hề kiêng dè.
Sau khi nhìn một hồi, nàng bỗng cảm nhận được một thứ tình cảm phức tạp khó nói thành lời.
Họ từng là người đầu gối tay ấp bên nhau, vì sao rực rỡ thắp sáng cả thời thiếu nữ của nàng cuối cùng đã vụt tắt, trở thành một kẻ đáng thương mất đi tất cả.
Không hiểu tại sao, nàng bỗng thấy sống mũi cay cay.
Chợt muốn khóc mà không rõ nguyên do.
Sau khi đi ra khỏi phòng của Mộ Dung Bắc Quý, Triệu An Linh đề nghị Liên Vãn Tình: “Ta có một đề nghị, ta không biết ý người thế nào, ngài còn nhớ Mộc ma ma ngày trước ở Đông Cung không?”
Liên Vãn Tình nghĩ một lúc: “Ta nhớ ra rồi, bà ta nửa năm trước không phải đã rời cung rồi sao?”
Một số người đã đến tuổi rời cung mà không được chủ tử giữ lại, có thể cầm tiền dưỡng hưu rời cung, bà Mộc này là một trong số đó.
Triệu An Linh nói: “Bà ta hình như vẫn chưa kết hôn, sau khi rời cung sống độc lập một mình cảm thấy không quen, muốn tìm một công việc để làm.
Gần đây còn tới Triệu phủ gặp ta, hỏi ta có cần người chăm sóc không?”
Liên Vãn Tình biết ý nàng ta: “Ngươi cảm thấy, ta có thể gọi bà ta tới chăm sóc cho Quý nhi?”
“Đúng vậy.
Bà ta từng làm việc ở Đông Cung, đã biết những thói quen của Mộ Dung Bắc Quý.
Hơn nữa bà ta còn là ma ma ở trong cung nhiều năm, thường xuyên chăm sóc chủ tử, tính kiên nhẫn cũng vượt qua người bình thường.”
Liên Vãn Tình tất nhiên đã động lòng, nhưng cũng lại lo lắng: “Thù lao của người hầu hạ trong cung trước nay luôn cao hơn những nô bộc làm trong phủ, thù lao của ta trả cho bà ta có thể không cao, nếu bà ta không đồng ý…”
“Điều này người không cần lo lắng, ta sẽ sắp xếp.”
“Không được, An Linh, ta không thể để ngươi tiêu tốn.”
Triệu An Linh mỉm cười: “Ngày trước, lúc ta làm con dâu của người, ta đã nhận được không ít thưởng.
Bây giờ chỉ là ta bỏ ra một chút bạc, người không thể không cho ta một cơ hội chứ.”
Sự chân thành của nàng ấy, Liên Vãn Tình không từ chối được đành đồng ý.
Hai người họ đều không nói cho Mộ Dung Bắc Quý biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cho người tới hầu hạ.
Sáng sớm hôm sau.
Mẫn ma ma đã đến hầu hạ bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý..
/1792
|