Triệu Khương Lan tạm thời chưa hiểu được ý đồ của nàng ta, Mộ Dung Bắc Uyên đã lên tiếng trước một bước.
“Triệu Minh theo bổn vương về phủ ở.”
Quận chúa Minh Châu âm thầm nghiến răng.
Không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể trắng trợn đưa người vào trong vương phủ!
Ngài ấy thật sự cho rằng Triệu Minh là nam tử nên có thể không cần để ý đến ánh mắt của người ngoài nữa?
Quận chúa Minh Châu thề trong lòng, chỉ cần sau này nàng ta trở thành nữ chủ nhân của vương phủ thì nhất định sẽ đuổi Triệu Minh ra ngoài!
Chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc, nàng ta chỉ có thể gượng gạo nhếch mép mà thôi.
“Nếu vậy thì Minh Châu không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa.”
Về đến vương phủ, Triệu Khương Lan tưởng chừng như đã qua mấy đời.
Mấy người Chu Khiết cung kính chờ đợi đã lâu, vừa thấy Mộ Dung Bắc Uyên dẫn theo Triệu Khương Lan trở về bèn nháo nhào chạy ra trước cửa.
“Tham kiến điện hạ, tham kiến công tử!”
Nhìn những gương mặt quen thuộc này, rốt cuộc Triệu Khương Lan mới có cảm giác đã về nhà.
Vì không phải tất cả mọi người trong phủ đều biết Triệu Minh chính là vương phi đã mất, cho nên bọn họ nhanh chóng đi vào Tịch Chiếu Các nói chuyện.
Vào trong Tịch Chiếu Các, Tịnh Sở và Mai Hương quấn quýt ôm lấy nhau không rời.
Triệu Khương Lan phe phẩy cây quạt ở bên cạnh tặc lưỡi hai tiếng: “Ban ngày ban mặt, cả nam lẫn nữ, suy đồi phong tục, không ra thể thống gì cả.”
Tịnh Sở xấu hổ nhìn nàng: “Chao ôi vương phi à! Tuy rằng Mai Hương nhìn qua ăn mặc như tiểu tư nhưng có phải là nam tử thật đâu.
Ban đầu nô tỳ còn muốn ôm người một cái ấy, có phải cũng không được ôm đúng không?”
Triệu Khương Lan cười ha ha, lập tức kéo Tịnh Sở vào trong ngực: “Ôm được ôm được, bổn công tử yêu nhất là tiểu mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều, so với mấy tên nam nhân thối thì Tịnh Sở cô nương hấp dẫn hơn nhiều.”
Mộ Dung Bắc Uyên buồn cười mặc cho các nàng nghịch ngợm, chờ các nàng chơi đủ rồi, cạnh cửa có một con hồ ly nhỏ trượt chân nhảy ra.
Cùng đi đến còn có Dung Nhật và Dung Sương.
Dung Sương vui đến mức không chú ý lau nước mũi, vùi đầu vào ngực của Triệu Khương Lan: “Thẩm thẩm!”
“Suỵt, lần trước đã nói rồi mà, không được gọi thẩm thẩm nữa.”
Dung Nhật và Dung Sương đều làm ra động tác cấm nói, trăm miệng một lời gọi to: “Triệu thúc thúc!”
Dung Sương nói xong còn cực kỳ ấm ức nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Nhưng mà lúc trước Tứ thúc đã nói, nếu nói dối thì không phải là bé ngoan.”
Mộ Dung Bắc Uyên vội vã bổ sung: “Nói dối trong tình huống Tứ thúc không biết chuyện thì không phải là bé ngoan, nhưng vì bảo đảm cho mạng nhỏ của thẩm thẩm, không để nàng bị người xấu biết được thì phải bảo vệ cho nàng thật tốt đúng không?”
Dung Sương như có điều suy nghĩ, một lúc sau mới cong môi thơm lên mặt Triệu Khương Lan một cái.
“Vậy được rồi, vì tốt cho thẩm thẩm, Dung Sương đồng ý tạm thời không làm bé ngoan nữa.”.
/1792
|