Lại chưa bàn đến, nàng là một nữ tử, làm thế nào có thể lấy thê.
Những gì mà nàng và Ninh Vân đã trải qua, gặp mặt không lấy dao găm đâm chém lẫn nhau đã là may mắn lắm rồi.
Triệu Khương Lan không còn cách nào khác, đầu cúi xuống càng thấp rồi thỉnh tội.
“Thảo dân có tài đức gì mà được hoàng thượng coi trọng như vậy, lại còn thể nguyện ý gả công chúa cho thảo dân.
Nhưng thảo dân tự biết thân phận hèn mọn, công chúa như hoa ở trên núi cao, mà thảo dân lại chỉ là một hạt bụi ở khe rãnh, chênh lệnh giữa hai người là bùn mây, thảo dân sao dám leo lên.”
Chiêu Vũ đế thấy dáng vẻ hắn không có bất kỳ vui mừng nào, ngược lại còn lộ ra vẻ hết sức lo sợ nên càng không vui.
“Trẫm nói ngươi được thì có nghĩa là ngươi được, cơ hội hiếm có như vậy chắc ngươi sẽ không muốn từ chối chứ.
Triệu Minh, trẫm ném cành ô liu về phía ngươi là xem trọng ngươi, nếu như không phải nghĩ đến ngươi có công ở Giang Nam thì làm thế nào cũng không thể dễ dàng rơi trúng trên đầu ngươi.”
Trong lòng Triệu Khương Lan không ngừng than khổ, gần như khẩn cầu.
“Thảo dân hiểu được dụng tâm của hoàng thượng, nhưng thảo dân thật sự không dám sánh với công chúa, cũng không có chí hướng cao xa lập thành tích.
Kính xin hoàng thượng nghĩ đến công lao ở Giang Nam, để thảo dân tiếp tục làm một con hạc hoang dã nhàn nhã ạ.”
Chiêu Vũ đế bị hắn cự tuyệt hai lần nên ít nhiều cũng có phần bực dọc.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Không biết coi trọng.”
Triệu Khương Lan cúi thấp đầu không dám nhiều lời, chỉ hy vọng Chiêu Vũ đế nhanh chóng đuổi hắn đi.
Ai ngờ rằng Chiêu Vũ đế vẫn chưa chết tâm, sai người đi mời Mộ Dung Bắc Uyên đến.
“Nếu như ngươi và Thần Vương có giao tình sâu đậm, không bằng nghe ý kiến của Thần Vương.
Hắn là bạn tốt của ngươi nên chắc chắn sẽ không hại ngươi.”
Sau khi Lưu công công tìm thấy Mộ Dung Bắc Uyên, hắn đã vội vàng chạy đến.
Hoàng thượng một mình triệu kiến Triệu Khươngg Lan, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên đã nóng như lửa đốt.
Vội vàng vào ngự thư phòng, sau khi Mộ Dung Bắc Uyên hành lễ với Chiêu Vũ đế đã chú ý đến sắc mặt không tốt của Chiêu Vũ đế, không nhịn được hỏi: “Không biết là phụ hoàng với Triệu huynh đã nói những gì rồi?”
Chiêu Vũ đế bất mãn mở miệng: “Uyên nhi, vị huynh đệ này của con thật là không có ham muốn.
Trẫm cho hắn vào thái y viện hắn không chịu, trẫm cho hắn cưới công chúa Ninh Vân hắn cũng dám từ chối.
Lúc nào mà nữ nhi của trẫm cũng tới lượt người bình thường tùy ý khước từ vậy chứ?”
Tim Mộ Dung Bất Uyên nhất thời run lên, sau đó quỳ xuống: “Phụ hoàng, không thể được.
Nhi thần hiểu rõ con người của Triệu huynh, tân tư của hắn ngay thẳng, thật sự không thích hợp với quy củ câu nệ trong cung.
Cho dù là thái y viện hay là trở thành phò mã, tính cách của hắn đều không tương thích, đây là điều thứ nhất.
Điều thứ hai, nhi thân biết được trong lòng của Triệu huynh yêu một người khó dứt bỏ, hắn toàn tâm mong muốn được cùng người kia sống cả đời.
Phụ hoàng cho hắn cưới Ninh Vân thì quả thực là làm khó cho hắn rồi.”
Chiêu Vũ đế không ngờ rằng Triệu Minh này lại có người trong lòng rồi.
Hắn ta đột nhiên phiền não, từng người từng người một đều làm cho hắn ta không bớt lo.
“Người trong lòng? Ôi, sao trẫm lại không biết chứ, chuyện giữa nam nữ này thật sự khó dứt bỏ đến nỗi có thể từ chối thánh ý sao?”
Chiêu Vũ đế lại nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Không nói hắn nữa, Thần Vương, không bằng nói con đi.
Hạ Chiêu vương đó ở trước mặt mọi người chỉ ra con mới là rể tốt trong lòng ông ta, quận chúa Minh Châu cũng là hài lòng với dáng vẻ của con, trẫm biết tính khí của con mới miễn cưỡng lấy lệ thay con.
Nhưng con thân là vương gia quyền cao chức trọng, trong phủ không thể vĩnh viễn không có nữ chủ nhân được.
Trước đây con cũng cam đoan với trẫm sẽ quên Triệu Khương Lan, bây giờ lại lấy tiên vương phi làm lý do từ chối, trẫm không thể nhìn thấu được tâm tư của con.”.
/1792
|