Vậy nên nàng ta nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, phỉ báng nói: “Người người đều nói thân phận của vu y không rõ.
Một khi người đi đến chỗ nào đều sẽ mang lại uy hiếp cho những người xung quanh.
Năm đó vị Hoàng hậu của Vinh Dương cũng là một vu y vô cùng tài giỏi, vốn dĩ nàng ấy cũng vô cùng khỏe mạnh, phong thái có một không hai.
Nhưng đến lúc nàng ấy chuẩn bị thành thân, Vinh Dương lại liên tiếp xảy ra tai hoạ, ngay cả Thái hậu cũng chết không rõ lý do.
Có thể thấy điềm xấu này không có lửa làm sao có khói chứ!”
Chiêu Vũ đế lại càng nhíu chặt lông mày.
Quận chúa Minh Châu làm ra vẻ lo lắng: “Lại nói, lần ôn dịch ở Giang Nam đột nhiên xuất hiện, tiểu nữ còn cảm thấy rất kỳ lạ.
Thời kỳ đầu sau khi chiến tranh kết thúc cũng không có bất cứ dấu hiệu xuất hiện ôn dịch nào.
Nhưng mà chưa kịp chuẩn bị đã chịu phải loạn này, chẳng may có người giống như sao chổi hạ xuống, gieo tai hoạ này cho dân chúng ở địa phương, rồi để người ta tưởng nhầm làm thiên tai.
Vậy thì cũng chẳng nói được gì.”
Ánh mắt của Chiêu Vũ đế trở nên lạnh lẽo.
Thân là vua, hắn ta không thể nào tin vào tất cả những lời ly gián.
Tất nhiên hắn ta cũng hiểu rõ rằng quận chúa Minh Châu nói ra những lời này rất có thể là để trả thù Triệu Minh.
Dù sao thì nếu Triệu Minh có quan hệ kia với Uyên Nhi, vậy thì làm gì có chuyện quận chúa Minh Châu không hận hắn.
Nhưng Chiêu Vũ đế không thể không đề phòng.
Một vu y, thật sự là quá đặc biệt.
Chiêu Vũ đế im lặng nhìn về phía quận chúa Minh Châu: “Minh Châu, những lời hôm nay ngươi nói với trẫm tuyệt đối không thể để người thứ ba biết.
Ngay cả cha mẹ của ngươi cũng không thể nói.
Nếu không, gây nên chuyện phiền phức gì cho Thần Vương, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!”
Quận chúa Minh Châu vội vàng cúi xuống, bày tỏ thái độ: “Xin Hoàng thượng yên tâm, tiểu nữ chỉ một lòng muốn tốt cho Thần Vương điện hạ.
Không dám giấu Hoàng thượng, lần đầu tiên tiểu nữ nhìn thấy điện hạ đã thấy kinh động như gặp người trời, đối với ngài ấy chính là vừa gặp đã yêu.
Thật không ngờ Điện hạ lại bị kẻ gian mê hoặc, dẫn dắt quanh co.
Tiểu nữ chân thành hy vọng ngài ấy có thể quay về con đường đúng đắn, thoát khỏi mấy thứ bẩn thỉu bám theo ngài ấy.”
Chiêu Vũ đế không thể hiện ra quá mức, chỉ phất tay: “Lui xuống đi, tình cảm ngươi dành cho Thần Vương, trẫm sẽ cân nhắc.
Nhưng mà những lời ngươi vừa nói có đúng là thật hay không thì trẫm sẽ điều tra đến cùng.
Nhưng mà hy vọng ngươi phải hiểu rõ, nếu như ngươi vì dục vọng cá nhân mà thay đổi sự thật thì chính là tội khi quân.
Trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay.”
“Tiểu nữ hiểu rõ!”
Chờ quận chúa Minh Châu rời đi rồi, Chiêu Vũ đế mới nện mạnh vào bàn một cái.
Đột nhiên hắn nói một câu vào chỗ tối sau lưng: “Tân Khâm, ngươi đã nghe thấy rồi chứ.
Chuyện mà quận chúa Minh Châu nói, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tần Khâm yên tĩnh bước ra từ phía sau: “Thần không dám nói bừa.”
“Điều khó hiểu nhất trong chuyện này chính là tình cảm Uyên Nhi dành cho Triệu Minh.
Nếu như vượt quá giới hạn, đối phương là một nam tử, thật sự là vô cùng kỳ quặc.
Dáng vẻ nó đối xử với Triệu Khương Lan như thế nào, trẫm vẫn biết rõ.
Với sự hiểu biết của trẫm về đứa con trai này, nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng quên Triệu Khương Lan như vậy.”.
/1792
|