Không sai, chính là vật do “Ty Trân Cục” làm ra.
Đây là nơi chuyên làm trang sức cho các quý nhân, chủ tử trong cung, thứ được làm ra đều có dấu ấn.
Phần thưởng năm rồi trong cung đưa đến cho Hạ Chiêu Vương phủ, nàng ta cũng đã từng nhìn thấy.
Làm sao lại thế, người ở trước mặt này, đến cùng là ai?
“Ngươi, ngươi từ đâu tới?”
Triệu An Linh tiện tay cầm một cây quạt trên bàn lên, dáng vẻ phong lưu phẩy phẩy.
“Bổn tiểu thư đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Triệu tên An Linh.
Trong nhà có tổ mẫu là trưởng công chúa đương triều, mẫu thân là Di Thanh quận chúa quá cố, vì thế không ngại để cho nha hoàn phía sau ngươi suy nghĩ thật kỹ xem ta là loại rác rưởi gì, hoàng thượng cũng coi như là cậu họ của ta, vậy người lại là cái gì?”
Nha hoàn kia sợ đến môi run run, cũng không dám nhìn lại vào Triệu An Linh một cái.
Triệu An Linh hờ hững nâng vòng tay trên tay mình lên nhìn một chút: “Cái vòng tay đá Sắc Sắc này, là năm đó lúc ta làm thái tử phi được hoàng hậu nương nương thân tặng cho, ta từ trước đến nay vẫn luôn quý trọng cực kỳ.
Cũng không biết là vào trong mắt của quận chúa Minh Châu lại trở thành cái thứ tào lao gì đó, Lời này, ta chắc chắn sẽ cẩn thận truyền đạt lại cho chúng quý nữ trong kinh thành, để cho các nàng có thể cùng vui.”
Quận chúa Minh Châu bị nàng ấy làm cho mất hết mặt mũi như thế, sao có thể dễ dàng nuốt trôi cục tức này.
“Hóa ra là Triệu nhị tiểu thư.
Cũng không biết là bổn quận chúa có thù có oán gì với ngươi mà để cho ngươi phải hung hăng dọa người, đối chọi gay gắt như thế.”
Nha hoàn của nàng ta lại như nhớ ra được điều gì, nhỏ giọng nói rõ ràng với vị quận chúa bên cạnh: “Quận chúa, nhớ không lầm thì vị Triệu nhị tiểu thư này dường như là em gái ruột của Thần vương phi quá cố.
Nô tỳ nghe nói, vị đã qua đời kia là đại tiểu thư của Triệu phủ.”
Ban nãy trong phút chốc quận chúa không kịp suy nghĩ, vừa được người bên cạnh nhắc nhở mới ý thức được nguyên nhân Triệu An Linh có thái độ ác nghiệt với mình.
Có lẽ là Triệu An Linh cảm thấy tỷ tỷ của nàng ấy vừa mới chết không bao lâu, người mới là nàng ta lại sắp vào cửa, thế nên không nhịn được mà tới xả giận.
Nghĩ tới đây, quận chúa Minh Châu lại thấy hả hê.
Thêm vào nàng biết Triệu An Linh là vương phi của phế thái tử lúc trước.
Nhưng mà Mộ Dung Bắc Quý cũng đã bị phế bỏ, mà nàng ấy là vương phi cũng đã hòa ly từ sớm rồi.
Bây giờ lại muốn đến trước mặt mình đùa giỡn cũng thiệt cho nàng ấy còn có thể nghĩ tới!
Quận chúa Minh Châu vốn dĩ còn có chút kiêng kỵ với thân phận của Văn Hi trưởng công chúa.
Thế nhưng vừa nghĩ đến vài ngày nữa nàng ta sẽ trở thành vương phi, cho dù tổ mẫu của Triệu An Linh là trưởng công chúa, cũng đẩy không nổi nàng ta.
Triệu An Linh hừ một tiếng nói: “Quận chúa nói gì vậy, cửa hàng này là của một người bạn của ta.
Trong lúc rảnh rỗi ta đến giúp buôn bán một chút, nhưng đồ lấy ra lại gặp ngay phải người không biết hàng còn không mua nổi chà đạp như thế, dù là trong lòng ai cũng sẽ không vui thôi.
Con người nha, có bao nhiêu khả năng thì lớn giọng bấy nhiêu, đừng có mà phồng má lên nói chuyện, tự mình chịu không nổi, lại vô duyên vô cớ bị mất mặt.”
Quận chúa Minh Châu trợn trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Hơi tí đã vài ba vạn lượng bạc, đừng nói là Hạ Chiêu Vương phủ.
Cho dù là nhà giàu có trong kinh thành cũng chưa chắc có thể lấy ngay ra được.
Ngươi không phải là đang làm khó người thì là cái gì?”.
/1792
|