Vẻ mặt Chiêu Vũ đế lạnh đi: “Hơn nữa quận chúa Minh Châu gặp phải kiếp nạn này đều là do bị con liên lụy.
Đầu tiên là con không chịu lấy con bé, âm thầm dùng biện pháp mà trẫm không biết để hủy hôn.
Bây giờ con bé bị hiểu lầm là bạc tình nên mới bị bắt đi, không phải con nên chịu trách nhiệm hay sao?”
“Phụ hoàng, cuối cùng là vì sao mà người lại không chịu dùng hình đối với nữ thổ phỉ kia, cũng nên có một lý do chứ.”
Chiêu Vũ đế nặng nề mở miệng: “Nàng ấy là một vị cố nhân của trẫm, lúc trẻ trẫm đã phụ lòng nàng ấy, làm tổn thương nàng ấy sâu sắc, cho nên nàng ấy mới lâm vào hoàn cảnh như hiện nay, trẫm khó mà trách tội được.
Con bảo trẫm phải xuống tay với nàng ấy, sao trẫm có thể làm được!”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt lại, không ngờ rằng đằng sau chuyện này còn có ẩn tình.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện khác: “Vậy người không định giết nàng ta sao?”
Chiêu Vũ đế trừng mắt liếc hắn một cái.
Chỉ một cái nhìn đơn giản này thôi, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã thầm nghĩ không ổn rồi.
Nếu như không giết nữ nhân kia, oan hồn của Hoàng Tần Minh sẽ không thể yên nghỉ được, làm sao để hóa giải đạo Tử Sát thứ năm của Mộ Dung Bắc Hải đây.”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa Triệu Minh đến đây.”
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên còn đứng yên đó, Chiêu Vũ đế tức giận quay mặt đi chỗ khác.
“Được rồi! Trẫm đồng ý với con sẽ không giết hắn, cho hắn có thể ở bên cạnh con là được đúng không.
Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của con đi, lại đi say mê một nam nhân đến mức này, trẫm thật là…”
“Trong lòng nữ tặc kia sinh oán hận với những người bạc tình trong thiên hạ, là bởi vì năm đó người phụ lòng nàng ta sao?”
Chiêu Vũ đế nghẹn lại, không nói nên lời.
Chẳng trách Mộ Dung Bắc Hải nói đạo sát thứ năm là thù hận.
“Giận như một loại kịch độc vậy, có thể làm hao mòn đi những suy nghĩ lương thiện trong lòng con người, khiến họ từng bước rơi vào khoảng trống mà muôn đời cũng thể thể quay lại được.
Tất cả những cảnh ngộ tương tự đều có thể khơi dậy từng cơn sóng trong lòng nàng ấy.
Tiếp đến sẽ làm cho nàng ấy mất hết lý trí, trở thành một người bị thù hận bao trùm.”
Mộ Dung Bắc Uyên buồn bã nói: “Phụ hoàng, có lẽ qua chuyện này người cũng nên hiểu rằng, tình yêu trên thế thế gian này đều đã được định cả rồi.
Nếu như người cứ cố tình dồn ép nhi thần đến nỗi mất hết can đảm, không sợ nhi thần cũng sẽ sinh ra thù hận theo, rồi làm hại muôn dân trăm họ hay sao?”
“Con!”
Chiêu Vũ đế nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới nhắm mắt lại.
“Được rồi, trẫm đồng ý với con, sau này dù cho có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không chi phối chuyện tình cảm của con.
Bất kể Triệu Minh là nam cũng được, Vu Y cũng được, dù hắn có là Triệu Khương Lan, trẫm đều sẽ mặc kệ, con hài lòng chưa! Còn không mau tranh thủ thời gian đi tìm hắn đến cứu người!”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên đầy vui mừng: “Được rồi, nhi thần biết rồi.
Cái gọi là quân nhân không nói đùa, lời này nhi thần sẽ khắc sâu trong lòng.”
Thấy hắn hứng thú rời đi, Chiêu Vũ đế không nhịn được mà mắng một câu: “Thằng ranh con!”
Đã có sự cam đoan của Chiêu Vũ đế, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không hề giấu giếm, trực tiếp đi đến nhà họ Triệu.
Chiêu Vũ đế đã nói rồi, cho dù Triệu Minh là Triệu Khương Lan thì cũng sẽ không nhúng tay vào.
Vậy họ cần gì phải giấu giếm nữa.
Triệu Đường không nghĩ Mộ Dung Bắc Uyên sẽ đích thân đến, hắn ta không khỏi nhìn về sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên..
/1792
|