Tô Đường lười biếng tựa người lên tường: “Muốn ta uống rượu độc cũng được, chỉ là ta có một điều kiện.
Ta muốn gặp phụ hoàng của ngươi một lần cuối.”
Mộ Dung Bắc uyên khó xử: “Sắp kết thúc rồi, ngươi không thể buông tha cho người được sao? Vốn dĩ người là vì hổ thẹn với ngươi, nếu như tận mắt nhìn thấy ngươi chết đi, quãng đời còn lại mỗi lần nhớ đến một màn này, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.”
“Ngươi tên là Mộ Dung Bắc Uyên?”
Mộ Dung Bắc uyên sững sờ, không rõ vì sao nàng ta lại hỏi điều này, chỉ nhẹ gật đầu.
“Trời quang trắng sáng, cái tên rất hay.
Ta đoán, phụ hoàng của ngươi chắc chắn rất thích ngươi, rất coi trọng ngươi.
Nhưng có một việc tất nhiên ngươi không biết, cái tên này là do chính miệng ta chọn.”
Tô Đường nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên ngạc nhiên há to miệng: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta đã từng muốn sống đến già với hắn, đến cái tên cho đứa con sau này cũng đã nghĩ kĩ rồi.
Ta nói muốn con của chúng ta tên là Mộ Dung Bắc Uyên, trời quang trắng sáng, thiên hạ vô song.
Nhưng sau này, hắn lại đặt cái tên này cho đứa con của hắn và nữ nhân khác…”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn người trước mặt, ánh mắt phức tạp, hắn thật không ngờ, giữa họ còn có sự ràng buộc này.
“Cho nên, Uyên Nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không? Để ta được gặp phụ hoàng của ngươi, sau đó ta sẽ hoàn toàn rời khỏi thế gian này, không bao giờ quấy rầy các ngươi nữa.”
Hắn không xử trí mà đứng yên tại chỗ một lúc lâu, chỉ cảm thấy ly rượu trong tay đặc biệt nặng nề.
Một nữ ma đầu có chết cũng không hết tội, lại có thể ngay tại đây trong phút chốc khiến cho hắn nảy sinh sự không đành lòng.
Rất lâu sau, Mộ Dung Bắc Uyên mới xoay người dặn dò thị vệ: “Ngươi tiến cung, hỏi phụ hoàng có bằng lòng đến hay không, nói đây là tâm nguyện cuối cùng của Tô cô cô.”
Chiêu Vũ đế nghe những lời này, quả nhiên vẫn đến.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy hắn ta thì mím môi: “Phụ hoàng, vốn dĩ nhi thần cũng không muốn cho người thấy một màn này, chỉ là Tô cô cô nàng ta…”
Chiêu Vũ đế giơ tay lên: “Trẫm biết rồi.”
Hắn nhận lấy ly rượu độc, lúc đưa cho nàng ta, những ngón tay của hắn đều run lên, thậm chí làm rơi vài giọt ra khỏi ly.
Ngược lại, Tô Đường thản nhiên nhận lấy ly rượu độc: “Ta và ngươi dây dưa nửa đời, có lẽ còn nhiều hơn thế, nhưng là một mình ta đóng một vở kịch.
Ta từng yêu ngươi cũng được, từng hận ngươi cũng được, uống hết ly rượu này sẽ không còn tính toán gì nữa hết.”
Chiêu Vũ đế vươn tay che tầm nhìn của mình lại: “Đường Nhi, trẫm không muốn giết nàng, nhưng, nhưng…”
“Nhưng cuối cùng ngươi cũng đã giết rồi.”
Nàng ta tự cười giễu: “Cũng đúng, ta là nữ ma đầu mà, giết người nhiều vô số, chết cũng không có gì đáng tiếc, sẽ không còn sống qua loa trên thế gian này để làm bẩn danh dự quân vương của ngươi nữa.”
Nói xong, nàng ta bưng ly rượu lên, uống cạn sạch một hơi.
Không lâu sau, Tô Đường cảm thấy một đợt máu tươi tuôn trào lên.
Khóe miệng nàng ta thấm ra mà đỏ tươi của máu, nhưng vẫn có thể bật cười: “Hóa ra, cảm giác lúc sắp chết là như vậy.”
Chiêu Vũ đế ngã trên mặt đất, che ngực gào khóc lên như phát điên.
Hai mắt Tô Đường rưng rưng, dùng sức vươn tay về Chiêu Vũ đế: “Mộ Dung Phục, ta có thể ôm ngươi một cái cuối cùng không?”.
/1792
|