“Uyên Nhi, có chuyện gì mà bối rối vậy?”
“Phụ hoàng, phụ hoàng bị trúng độc.
Nữ nhân kia trước khi chết đã tiêm cho phụ hoàng một loại độc tên là “Ly Hận”, nàng đã từng nghe thấy chưa?”
Triệu Khương Lan sửng sốt: “Sao có thể như vậy? Lúc đó không có ai ở bên cạnh hoàng thượng sao, sao lại cho nàng ta cơ hội để ra tay?”
“Đều tại ta, là do ta không đành lòng, phái người đi mời hoàng thượng đến nhìn mặt nàng ta lần cuối, không muốn nàng ta lúc chết rồi mà vẫn còn tính toán.
Nghe nói độc này sẽ cắn rứt trái tim mỗi ngày, nhưng lại không biết có cách giải hay không?”
“Đi, dẫn ta tiến cung xem.”
Mặc dù Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng thân phận hiện tại của Triệu Khương Lan khi gặp Chiêu Vũ đế, nhưng vẫn không bỏ xuống được an nguy của Chiêu Vũ đế.
Triệu khương Lan lập tức mặc một bộ trang phục của nam rồi theo hắn vào cung.
Trong tẩm điện của Chiêu Vũ đế, Tần Khâm đã mời thái y đến xem.
Bởi vì tạm thời Chiêu Vũ đế không có cảm giác đau, thái y bắt mạch cũng không phát hiện điều gì khác thường, nhịn không được mà hỏi: “Không biết người kia có cố tình hù dọa hoàng thượng hay không, lão thần xem mạch thấy không giống với triệu chứng của trúng độc.”
Tần Khâm cũng nghi ngờ, hắn không khỏi nhìn về phía Chiêu Vũ đế: “Hoàng thượng, ngài cảm thấy…”
Chiêu Vũ đế không nói một lời nào, chợt nghe bên ngoài thông báo vào: “Hoàng Thượng, Thần Vương điện hạ đưa Triệu Minh công tử đến rồi.”
“Để cho họ vào đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng hành lễ: “Phụ hoàng, thái y nói thế nào?”
“Điện hạ, lão thần bất tài, không nhìn ra được kết quả.”
Triệu Khương Lan chắp tay tiến lên: “Xin hoàng thượng lại để cho thảo dân xem một chút.”
Chiêu Vũ đế vươn tay, Triệu Khương Lan xem xét một lúc lâu, mí mắt bỗng nhiên giật một cái.
“Hoàng thượng, ngài trúng độc rồi.
Loại độc này thảo dân cũng không tìm được cách giải.
Trong sách cổ từng ghi lại những triệu chứng tương tự, cũng đã đề cập đến, người trúng độc “Ly Hận” sẽ bị dày vò trong lâu dài, mặc dù không cần lo lắng đến tính mạng, nhưng sẽ… sống không bằng chết.”
Hô hấp của Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại.
Điều này giống với những gì mà Tô Đường đã nói, nữ nhân kia, đúng là đến chết rồi mà lòng dạ vẫn còn độc ác.
Chiêu Vũ đế than nhẹ một tiếng: “Không sao, trẫm đã chuẩn bị tốt rồi, dù sao trẫm cũng không phải không phải là người kế tục.”
Vừa dứt lời thì lại có một thái giám vội vàng chạy đến.
“Hoàng thượng, hoàng thượng có chuyện lớn rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên không vui xoay người: “Trời sập xuống rồi sao, ngươi có thể nói chuyện tốt lành được không?”
“Lão quản gia của Sơn Vương Phủ cầu kiến, hắn nói Sơn Vương điện hạ xảy ra chuyện rồi.”
Chiêu Vũ đế lập tức đứng dậy: “Sơn Vương đã xảy ra chuyện? Làm sao có thể chứ! Cho lão quản gia vào đi!”
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn nhau, đều tràn ngập lo lắng.
Đang yên lành, tại sao Mộ Dung Bắc Hải lại xảy ra chuyện.
Tô Đường vừa chết, rõ ràng Đạo Sát thứ năm cũng phải được giải trừ chứ..
/1792
|