Khê Hà đang bị ép ngồi ở trước gương để trang điểm, đến lúc sắp xong bước trang điểm đậm và đẹp như vẽ ra thì nàng ta đột nhiên kịch liệt từ chối và đứng dậy, quỳ gối trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Thẩm Hị Nguyệt bị đau đầu bởi những tiếng lải nhải, ồn ào liên tục của nàng ta thế cho nên rốt cuộc không nhịn được mà vươn tay xuống cho nàng ta một cái tát.
Dường như cái tát đó chưa đủ để trút cơn giận, một lúc sau, nàng ta
không tiếc tặng cho Khê Hà thêm một cái tát nữa.
Khê Hà hai mắt như người vô hồn, ngơ ngác nhìn Thẩm Hi Nguyệt, giống như một con rối không có linh hồn vậy.
"Chủ tử sẽ cứu ta chứ?" Một lúc lâu sau, Khê Hà mới tuyệt vọng hỏi.
Thẩm Hi Nguyệt tặng cho nàng ta một cái nhìn thương hại nhưng ánh mắt nàng ta không giấu nổi sự tức cười: "Ngươi nghĩ cái gì vậy, vì một tỳ nữ không có một chút giá trị nào mà khiến cho huynh ấy phải bại lộ thân phận vì ngươi, nói rằng ngươi là người của huynh ấy chứ? Còn ta là ai chứ, ta là quân cờ mà ngũ vương gia đặt bên cạnh tứ vương gia. Người đang mơ tưởng cái gì vậy?"
Đều là quân cờ như nhau tại sao lại còn phải xem xem ai cao quý hơn ai.
Thẩm Hi Nguyệt nhìn Khê Hà, con người đó đã im lặng, cuối cùng nàng ta lộ ra một chút xót thương cuối cùng.
Nàng ta vỗ nhẹ đầu của Khê Hà, thế nhưng trong mắt nàng ta là sự lạnh lẽo đến tột cùng.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù được cho ngươi, sẽ có một ngày Triệu
Khương Lan rơi vào tay ta. Ta nhất định sẽ để cho nàng muốn sống không được chết không cũng không xong"
"Nếu ta là người thì ta sẽ coi như đây là một cơ hội. Chờ đến lúc mà Định
Sơn Hầu phủ phát hiện ra người không phải là Hồng Mai thì chưa chắc bọn họ sẽ tiếp tục căm ghét ngươi. Đến lúc đó, người chỉ cần lôi kéo lòng người, đặc biệt là người ở Hầu phủ, nghĩ cách tạo ra thế lực giúp cho chủ nhân
người, như vậy thì người sẽ không còn bị coi là đồ bỏ đi nữa."
"Ngươi có hiểu những gì mà ta vừa nói không?"
Trời vừa mới sáng, một chiếc kiệu nhỏ đã nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi cửa Thần Vương phủ đi ra ngoài.
Không có người đến đón dâu, càng không có tiếng hò hét, khua chiêng gõ trống.
Khi chiếc kiệu đến cửa Định Sơn Hầu phủ thì dừng lại một lúc, lúc này mới có người từ trong Hầu phủ chậm rãi đi ra mở cửa và đặt ở trước cửa một cái chậu than mà tân nương phải bước qua đó.
Lửa cháy nhanh đến mức mỗi bước chân đi qua sẽ cảm nhận được sức nóng của nó.
Chỉ có điều lúc này trong lòng Khê Hà lạnh như băng, chân tay cũng đông cứng, mặc kệ cho người bên cạnh nàng ta sắp xếp, không có bất kì phản ứng nào khác nữa.
Mà lúc này trong mắt của lão phu nhân Định Sơn Hầu phủ ngập tràn sự khinh thường, nóng lòng muốn lấy người phụ nữ đó làm vật hiến tế cho con trai mình.
Thái độ của bà ấy coi như là lấy lệ, trong lời nói cũng mang theo sự cay nghiệt: "Còn không mau vào đi, muốn để lỡ giờ lành hay sao?"
Nói là bái đường thành thân nhưng thực chất là đi vào linh đường.
Xuyên qua lớp khăn đội đầu màu đỏ, Khê Hà có thể cảm nhận được không khí u ám, quỷ dị ở bốn phía.
Nếu như giờ phút này nàng ta có thể nhìn thấy được có lẽ là sẽ sợ đến mức phát khóc.
Xung quanh nàng ta lúc này là một mảnh vải trắng, chỉ có trên người nàng ta là là một màu đỏ vô cùng chói mắt.
Có một thằng nhóc đang cầm bài vị đứng ở trước người nàng ta, Khê Hà còn chưa kịp có phản ứng gì thì hai chân đã bị đá một cái, khiến cho nàng ta phải quỳ xuống mặt đất.
"Chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé, không có xứng để cùng con trai ta bái đường, chỉ cần đập đầu ba cái với cái bài vị kia, coi như buổi lễ kết thúc."
Nàng ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, dù thế nào cũng không phục.
Thế nhưng đầu của nàng ta bị người ta ép ấn xuống từ phía sau, đập xuống nền đất từng cái từng cái một.
Nước mắt nàng ta rơi trên sàn nhà, thế nhưng nàng ta cũng không dám phản kháng, thật vất vả mới được người ta buông ra, từ từ được người ta dẫn vào động phòng.
Nói là động phòng nhưng không khác gì là bị giam giữ.
Nàng ta bị người ta dùng lực đẩy, thiếu chút nữa là loạng choạng ngã sấp mặt xuống đất.
Không đợi cho nàng ta kịp phản ứng lại, ở bên ngoài cửa đã bị khóa lại, đem cửa phòng khóa kín một cách nghiêm ngặt.
Khê Hà kéo khăn trùm đầu xuống, liếc nhìn trên giường, ngay tức khắc nàng ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Ở trên giường kia rõ ràng là một người mặt trắng như giấy, mặc trang phục của tiểu Hầu gia, trực tiếp đối mặt với mình.
Khê Hà không kìm nổi sự sợ hãi trong lòng mà đứng dậy hét toáng lên.
Phía trên nóc nhà, Dịch Chân kịt mũi một tiếng, sau đó đặt lại tấm mái ngói, sau đó chuẩn bị đem hết tất cả những chuyện vừa xảy ra nói với Triệu Khương Lan.
Thẩm Hị Nguyệt bị đau đầu bởi những tiếng lải nhải, ồn ào liên tục của nàng ta thế cho nên rốt cuộc không nhịn được mà vươn tay xuống cho nàng ta một cái tát.
Dường như cái tát đó chưa đủ để trút cơn giận, một lúc sau, nàng ta
không tiếc tặng cho Khê Hà thêm một cái tát nữa.
Khê Hà hai mắt như người vô hồn, ngơ ngác nhìn Thẩm Hi Nguyệt, giống như một con rối không có linh hồn vậy.
"Chủ tử sẽ cứu ta chứ?" Một lúc lâu sau, Khê Hà mới tuyệt vọng hỏi.
Thẩm Hi Nguyệt tặng cho nàng ta một cái nhìn thương hại nhưng ánh mắt nàng ta không giấu nổi sự tức cười: "Ngươi nghĩ cái gì vậy, vì một tỳ nữ không có một chút giá trị nào mà khiến cho huynh ấy phải bại lộ thân phận vì ngươi, nói rằng ngươi là người của huynh ấy chứ? Còn ta là ai chứ, ta là quân cờ mà ngũ vương gia đặt bên cạnh tứ vương gia. Người đang mơ tưởng cái gì vậy?"
Đều là quân cờ như nhau tại sao lại còn phải xem xem ai cao quý hơn ai.
Thẩm Hi Nguyệt nhìn Khê Hà, con người đó đã im lặng, cuối cùng nàng ta lộ ra một chút xót thương cuối cùng.
Nàng ta vỗ nhẹ đầu của Khê Hà, thế nhưng trong mắt nàng ta là sự lạnh lẽo đến tột cùng.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ báo thù được cho ngươi, sẽ có một ngày Triệu
Khương Lan rơi vào tay ta. Ta nhất định sẽ để cho nàng muốn sống không được chết không cũng không xong"
"Nếu ta là người thì ta sẽ coi như đây là một cơ hội. Chờ đến lúc mà Định
Sơn Hầu phủ phát hiện ra người không phải là Hồng Mai thì chưa chắc bọn họ sẽ tiếp tục căm ghét ngươi. Đến lúc đó, người chỉ cần lôi kéo lòng người, đặc biệt là người ở Hầu phủ, nghĩ cách tạo ra thế lực giúp cho chủ nhân
người, như vậy thì người sẽ không còn bị coi là đồ bỏ đi nữa."
"Ngươi có hiểu những gì mà ta vừa nói không?"
Trời vừa mới sáng, một chiếc kiệu nhỏ đã nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi cửa Thần Vương phủ đi ra ngoài.
Không có người đến đón dâu, càng không có tiếng hò hét, khua chiêng gõ trống.
Khi chiếc kiệu đến cửa Định Sơn Hầu phủ thì dừng lại một lúc, lúc này mới có người từ trong Hầu phủ chậm rãi đi ra mở cửa và đặt ở trước cửa một cái chậu than mà tân nương phải bước qua đó.
Lửa cháy nhanh đến mức mỗi bước chân đi qua sẽ cảm nhận được sức nóng của nó.
Chỉ có điều lúc này trong lòng Khê Hà lạnh như băng, chân tay cũng đông cứng, mặc kệ cho người bên cạnh nàng ta sắp xếp, không có bất kì phản ứng nào khác nữa.
Mà lúc này trong mắt của lão phu nhân Định Sơn Hầu phủ ngập tràn sự khinh thường, nóng lòng muốn lấy người phụ nữ đó làm vật hiến tế cho con trai mình.
Thái độ của bà ấy coi như là lấy lệ, trong lời nói cũng mang theo sự cay nghiệt: "Còn không mau vào đi, muốn để lỡ giờ lành hay sao?"
Nói là bái đường thành thân nhưng thực chất là đi vào linh đường.
Xuyên qua lớp khăn đội đầu màu đỏ, Khê Hà có thể cảm nhận được không khí u ám, quỷ dị ở bốn phía.
Nếu như giờ phút này nàng ta có thể nhìn thấy được có lẽ là sẽ sợ đến mức phát khóc.
Xung quanh nàng ta lúc này là một mảnh vải trắng, chỉ có trên người nàng ta là là một màu đỏ vô cùng chói mắt.
Có một thằng nhóc đang cầm bài vị đứng ở trước người nàng ta, Khê Hà còn chưa kịp có phản ứng gì thì hai chân đã bị đá một cái, khiến cho nàng ta phải quỳ xuống mặt đất.
"Chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé, không có xứng để cùng con trai ta bái đường, chỉ cần đập đầu ba cái với cái bài vị kia, coi như buổi lễ kết thúc."
Nàng ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, dù thế nào cũng không phục.
Thế nhưng đầu của nàng ta bị người ta ép ấn xuống từ phía sau, đập xuống nền đất từng cái từng cái một.
Nước mắt nàng ta rơi trên sàn nhà, thế nhưng nàng ta cũng không dám phản kháng, thật vất vả mới được người ta buông ra, từ từ được người ta dẫn vào động phòng.
Nói là động phòng nhưng không khác gì là bị giam giữ.
Nàng ta bị người ta dùng lực đẩy, thiếu chút nữa là loạng choạng ngã sấp mặt xuống đất.
Không đợi cho nàng ta kịp phản ứng lại, ở bên ngoài cửa đã bị khóa lại, đem cửa phòng khóa kín một cách nghiêm ngặt.
Khê Hà kéo khăn trùm đầu xuống, liếc nhìn trên giường, ngay tức khắc nàng ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Ở trên giường kia rõ ràng là một người mặt trắng như giấy, mặc trang phục của tiểu Hầu gia, trực tiếp đối mặt với mình.
Khê Hà không kìm nổi sự sợ hãi trong lòng mà đứng dậy hét toáng lên.
Phía trên nóc nhà, Dịch Chân kịt mũi một tiếng, sau đó đặt lại tấm mái ngói, sau đó chuẩn bị đem hết tất cả những chuyện vừa xảy ra nói với Triệu Khương Lan.
/1792
|