Loại này hứa hẹn nói ra cũng không dễ dàng, thậm chí có ý nghĩa rất lớn.
Tuy rằng Triệu Khương Lan biết Mộ Dung Bắc Uyên không có kia ý muốn kia, nhưng Mộ Dung Bắc Yến làm đứa con cả có thể phóng thấp tự thái như vậy, đủ thấy thành ý này.
Bữa cơm này họ ăn rất vui vẻ, nhưng cũng có người cũng sầu mi khổ kiểm.
Triệu Khương Lan nhìn thấy dáng vẻ than thở của Mộ Dung Bắc Tô, nhịn không được đi qua đi vỗ vỗ hắn.
“Làm sao vậy, hỉ sự của đại ca ngài còn vẻ mặt mất hứng như vậy”
“Tứ tấu, ngươi cũng không phải không biết tình cảnh của ta, phụ hoàng cùng mẫu phi buộc ta thú một nữ nhân mà ta không thích, ta sao có thể cao hứng nổi!”.
Mộ Dung Bắc Tô vẻ mặt oán giận, người hắn ngưỡng mộ trong lòng chính là Hồng Vân cô nương của Yên Vũ lâu.
Tuy nói hắn biết rõ, chính mình thân là hoàng tử, hôn sự không thể làm chủ.
Tuy rằng Hồng Vân cô nương danh chấn kinh sư như thế, nhưng làm thiếp thất cho hắn cũng không đủ tư cách.
Nhưng mà hắn lại nhớ mãi không quên Hồng Vân, thậm chí có chút tức giận với hoàng gia.
Chẳng sợ một con cháu quan gia tầm thường, cũng không sẽ có nhiều ràng buộc như thế đi.
Triệu Khương Lan chỉ phải khuyên hắn: “Ngài có ý với người ta, cũng phải nhìn xem Hồng Vân cô nương có ý gì với ngài không. Nàng biết thân phận của ngài không?”
“Ta sẽ nói cho nàng ấy”
“Vậy nàng ta có từng nói muốn đem quãng đời còn lại phó thác cho ngài không?” Mộ Dung Bắc Tô ủ rũ lắc đầu: “Thật ra không có”.
“Vậy thì không thể được, Hồng Vân cô nương là một người hiểu lòng người khác, biết rõ không thể sa vào. Tuy rằng ta chỉ gặp mặt nàng ấy có một lần, lại có thể đoán được nàng là người hướng tới sự tự do, sẽ không vì ngài mà cố định ở một chỗ. Ngược lại là đệ, sống với sự hối hận, không bằng sống thật tốt với La cô nương. Ngày ấy nhìn thấy La cô nương, nàng ấy có anh khí, chưa hẳn không phải lương xứng”
“Nhưng ta không thích hôn ước bị ép buộc! Nhưng phụ hoàng miệng vàng lời ngọc, đã tuyên bố hôn ước trước mặt mọi người, căn bản không để ta cự tuyệt. Tưởng tượng đến ngày sau phải sống cả đời với một nữ nhân mà ta không thương, ta liền cảm thấy không được tự nhiên.” Mộ Dung Bắc Uyên tới gần, nghe nói như thể nhịn không được liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái.
Hắn khuyên Mộ Dung Bắc Tô nói: “Kỳ thật trước cưới trước yêu sau cũng không có gì không tốt, nói không chừng sau khi sống cùng La cô nương mấy ngày, người sẽ phát hiện nàng là người thích hợp với đế hơn bất cứ ai hết”.
Mộ Dung Bắc Tô từ chối cho ý kiến.
Triệu Khương Lan vỗ ót của hắn: “Cho dù không thích, cũng không được bày ra mặt thối cho nhà người ta xem. Cũng không phải là cô nương cầu xin ngài thú nàng, tất cả đều là ý tứ của phụ hoàng. Ngài có trách ai cũng không được trách lên đầu của nàng ấy, vốn trong lòng ngài có giữ một nữ nhân khác thì nàng ấy cũng đã đủ thảm, ngày sau lại bị ngài đối xử lạnh lùng, vậy thì sợ sau này nàng cũng sống không được tốt”
Mộ Dung Bắc Tô có chút sợ sệt.
Thần sắc của Triệu Khương Lan lại hiếm thấy có vài phần nghiêm túc: “Ta nói thật, tuy rằng ta không thích nghe rằng nữ nhân đời này sẽ phải
dựa vào trượng phu. Nhưng mà đại đa số nữ nhân, trượng phu đối với các nàng có ảnh hưởng là vô cùng lớn. Ngài có thể không thương nàng ấy, nhưng ngài không thể không kính nàng, nếu không, không khác gì với việc bỏ nàng ấy cả”
Này vốn là Triều Khương Lan khuyên nhủ Mộ Dung Bắc Tô, nàng cũng cảm thấy được ngày ấy nhìn thấy La cô nương, cảm thấy nàng ấy có vẻ không tồi, có chút không đành lòng mới nói lời này. Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy, trong lòng lại nổi lên một trận chua chát.
Mỗi lời nói của nàng nghe vào tai hắn, giống như là đang cười lạnh châm chọc. Triệu Khương Lan hiện giờ dùng lời lẽ của người ngoài cuộc để nói lời này, nhưng không phải nàng ấy cũng là người ngoài cuộc hay sao.
Lúc trước hắn đã đối đãi với nàng ấy thế nào.
Rõ ràng là cưới Vương phi, lại ngay cả nghi thức thành thân đứng đắn cũng không có, thậm chí còn cùng một ngày đón sườn phi vào cửa.
Tất cả ôn nhu của hắn đều cho Thẩm Hi Nguyệt, cũng không biết những ngày đầu đó, nàng đã trải qua như thế nào..
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên nhịn không được cầm tay nàng.
Tuy rằng Triệu Khương Lan biết Mộ Dung Bắc Uyên không có kia ý muốn kia, nhưng Mộ Dung Bắc Yến làm đứa con cả có thể phóng thấp tự thái như vậy, đủ thấy thành ý này.
Bữa cơm này họ ăn rất vui vẻ, nhưng cũng có người cũng sầu mi khổ kiểm.
Triệu Khương Lan nhìn thấy dáng vẻ than thở của Mộ Dung Bắc Tô, nhịn không được đi qua đi vỗ vỗ hắn.
“Làm sao vậy, hỉ sự của đại ca ngài còn vẻ mặt mất hứng như vậy”
“Tứ tấu, ngươi cũng không phải không biết tình cảnh của ta, phụ hoàng cùng mẫu phi buộc ta thú một nữ nhân mà ta không thích, ta sao có thể cao hứng nổi!”.
Mộ Dung Bắc Tô vẻ mặt oán giận, người hắn ngưỡng mộ trong lòng chính là Hồng Vân cô nương của Yên Vũ lâu.
Tuy nói hắn biết rõ, chính mình thân là hoàng tử, hôn sự không thể làm chủ.
Tuy rằng Hồng Vân cô nương danh chấn kinh sư như thế, nhưng làm thiếp thất cho hắn cũng không đủ tư cách.
Nhưng mà hắn lại nhớ mãi không quên Hồng Vân, thậm chí có chút tức giận với hoàng gia.
Chẳng sợ một con cháu quan gia tầm thường, cũng không sẽ có nhiều ràng buộc như thế đi.
Triệu Khương Lan chỉ phải khuyên hắn: “Ngài có ý với người ta, cũng phải nhìn xem Hồng Vân cô nương có ý gì với ngài không. Nàng biết thân phận của ngài không?”
“Ta sẽ nói cho nàng ấy”
“Vậy nàng ta có từng nói muốn đem quãng đời còn lại phó thác cho ngài không?” Mộ Dung Bắc Tô ủ rũ lắc đầu: “Thật ra không có”.
“Vậy thì không thể được, Hồng Vân cô nương là một người hiểu lòng người khác, biết rõ không thể sa vào. Tuy rằng ta chỉ gặp mặt nàng ấy có một lần, lại có thể đoán được nàng là người hướng tới sự tự do, sẽ không vì ngài mà cố định ở một chỗ. Ngược lại là đệ, sống với sự hối hận, không bằng sống thật tốt với La cô nương. Ngày ấy nhìn thấy La cô nương, nàng ấy có anh khí, chưa hẳn không phải lương xứng”
“Nhưng ta không thích hôn ước bị ép buộc! Nhưng phụ hoàng miệng vàng lời ngọc, đã tuyên bố hôn ước trước mặt mọi người, căn bản không để ta cự tuyệt. Tưởng tượng đến ngày sau phải sống cả đời với một nữ nhân mà ta không thương, ta liền cảm thấy không được tự nhiên.” Mộ Dung Bắc Uyên tới gần, nghe nói như thể nhịn không được liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái.
Hắn khuyên Mộ Dung Bắc Tô nói: “Kỳ thật trước cưới trước yêu sau cũng không có gì không tốt, nói không chừng sau khi sống cùng La cô nương mấy ngày, người sẽ phát hiện nàng là người thích hợp với đế hơn bất cứ ai hết”.
Mộ Dung Bắc Tô từ chối cho ý kiến.
Triệu Khương Lan vỗ ót của hắn: “Cho dù không thích, cũng không được bày ra mặt thối cho nhà người ta xem. Cũng không phải là cô nương cầu xin ngài thú nàng, tất cả đều là ý tứ của phụ hoàng. Ngài có trách ai cũng không được trách lên đầu của nàng ấy, vốn trong lòng ngài có giữ một nữ nhân khác thì nàng ấy cũng đã đủ thảm, ngày sau lại bị ngài đối xử lạnh lùng, vậy thì sợ sau này nàng cũng sống không được tốt”
Mộ Dung Bắc Tô có chút sợ sệt.
Thần sắc của Triệu Khương Lan lại hiếm thấy có vài phần nghiêm túc: “Ta nói thật, tuy rằng ta không thích nghe rằng nữ nhân đời này sẽ phải
dựa vào trượng phu. Nhưng mà đại đa số nữ nhân, trượng phu đối với các nàng có ảnh hưởng là vô cùng lớn. Ngài có thể không thương nàng ấy, nhưng ngài không thể không kính nàng, nếu không, không khác gì với việc bỏ nàng ấy cả”
Này vốn là Triều Khương Lan khuyên nhủ Mộ Dung Bắc Tô, nàng cũng cảm thấy được ngày ấy nhìn thấy La cô nương, cảm thấy nàng ấy có vẻ không tồi, có chút không đành lòng mới nói lời này. Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy, trong lòng lại nổi lên một trận chua chát.
Mỗi lời nói của nàng nghe vào tai hắn, giống như là đang cười lạnh châm chọc. Triệu Khương Lan hiện giờ dùng lời lẽ của người ngoài cuộc để nói lời này, nhưng không phải nàng ấy cũng là người ngoài cuộc hay sao.
Lúc trước hắn đã đối đãi với nàng ấy thế nào.
Rõ ràng là cưới Vương phi, lại ngay cả nghi thức thành thân đứng đắn cũng không có, thậm chí còn cùng một ngày đón sườn phi vào cửa.
Tất cả ôn nhu của hắn đều cho Thẩm Hi Nguyệt, cũng không biết những ngày đầu đó, nàng đã trải qua như thế nào..
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên nhịn không được cầm tay nàng.
/1792
|