Cái giá của một nụ hôn là Mộ Dung Bắc Uyên đau một lúc.
Triệu Khương Lan đành phải trừng hắn: “Sau này không cho huynh hôn nữa, còn chưa chữa khỏi được tình cổ trong người của huynh.”
“Ta đã phải người đến Miêu tộc tìm cách chữa/trị tận gốc, chắc sẽ sớm có tin vui thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Triệu Khương Lan mới cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Đến buổi tối, Mộ Dung Bắc Uyên đi dự tiệc cùng với Triệu Khương Lan.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên không ngồi cùng một bàn với bọn họ, mà ngồi ở bàn bên cạnh.
Thứ nhất là hắn không yên tâm để Triệu Khương Lan ngồi một mình với La Tước, ai cũng biết ân oán giữa La Tước và Phú Sơn, chẳng may có thù sống chết, thì nói ra thân phận thật, phòng ngừa Triệu Khương Lan gặp nguy hiểm.
Thứ hai là hắn rất muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu La Tước dám mời, thì chắc hắn ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi.
Trong tửu lâu, La Tước mang một vò rượu ra.
Chỉ là phần niêm phong trên đỉnh vò rượu đã được buộc chặt lại nhiều lần bằng dây đỏ, không dễ gì cởi ra được.
Triệu Khương Lan cầm nó lên xem, thấy nút thắt rất khó tháo ra, và cũng thắt rất chặt.
La Tước nhìn Phú Sơn: “Đây là rượu của một người bạn tặng cho ta, mở ra rất khó. Không biết Triệu tam huynh đệ có thể cởi sợi dây này ra được không.”
Phú Sơn liếc mắt nhìn La Tước, cười tự giễu trong lòng. Hắn lặng lẽ lấy một con dao có lưỡi mỏng ra và cắt nó một cách nhẹ nhàng, không hề tốn sức thảo những nút thắt rườm rà.
La Tước kiềm chế cảm giác thất vọng trong lòng xuống, không nói gì.
Đây là một phương pháp thắt nút rất đặc biệt do quân đội của bọn họ nghiên cứu ra, người ngoài không thể nào hiểu ngay ra hết được.
Vốn dĩ La Tước muốn thử Triệu Tam nhưng tiếc rằng ông trời không cho hắn cơ hội đó.
Là rượu ngon, ban đầu Triệu Khương Lan không muốn uống, nhưng khi ngửi thấy thì lại có cảm giác hơi thèm.
Cộng thêm La Tước liên tục mời rượu, nàng rót một bát, uống từ từ.
Động đũa một lúc, cuối cùng La Tước cũng đi vào chủ đề chính của ngày hôm nay.
Hắn cầm ly rượu lên, tự mình một hơi uống hết: “Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Triệu Tam huynh đệ, La Mỗ lại nghĩ đến một người bạn đã từng sát cánh chiến đầu với mình.”
Uống rượu sợ nhất là tẻ nhạt, nhưng lời này của La Tước khiến Phú Sơn không thể trả lời, chỉ có Triệu Khương Lan chủ động hỏi: “ồ? Không biết người đó là ai?”
“Hắn là phó tướng của tôi, tên là Phú Sơn. Hai người đã bao giờ nghe nói về hắn chưa?”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Đương nhiên là chưa rồi, nếu là phó tướng của La tướng quân, thì chắc hẳn quanh năm đều ở trong quân đội, chúng tôi chỉ là một thương nhân, sao có thể tiếp xúc đến được.”
“Trong thời gian ta và Phú Sơn tòng quân đúng là rất thân thiết với nhau, mỗi lần ta chiến đấu, hắn đều ở bên cạnh ta, từ đó về sau, bọn ta như hình với bóng, tình cảm của bọn ta còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột.”
Phú Sơn tự rót một bát rượu cho mình, ngẩng đầu uống hết.
Chắc hẳn sẽ không chủ động mở miệng, có mấy việc, chỉ có Triệu Khương Lan hỏi thay cho hắn. “Nếu là huynh đệ như hình với bóng, vậy sao La tướng quân lại nói là đã từng. Bây giờ hai người không ở cùng nhau sao?”
La Tước ừm một tiếng: “Hắn đi rồi. Không biết sống chết thế nào, cũng không biết tung tích.”
“Ồ, tại sao lại đi vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Triệu Khương Lan đành phải trừng hắn: “Sau này không cho huynh hôn nữa, còn chưa chữa khỏi được tình cổ trong người của huynh.”
“Ta đã phải người đến Miêu tộc tìm cách chữa/trị tận gốc, chắc sẽ sớm có tin vui thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Triệu Khương Lan mới cảm thấy yên lòng hơn một chút.
Đến buổi tối, Mộ Dung Bắc Uyên đi dự tiệc cùng với Triệu Khương Lan.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên không ngồi cùng một bàn với bọn họ, mà ngồi ở bàn bên cạnh.
Thứ nhất là hắn không yên tâm để Triệu Khương Lan ngồi một mình với La Tước, ai cũng biết ân oán giữa La Tước và Phú Sơn, chẳng may có thù sống chết, thì nói ra thân phận thật, phòng ngừa Triệu Khương Lan gặp nguy hiểm.
Thứ hai là hắn rất muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu La Tước dám mời, thì chắc hắn ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi.
Trong tửu lâu, La Tước mang một vò rượu ra.
Chỉ là phần niêm phong trên đỉnh vò rượu đã được buộc chặt lại nhiều lần bằng dây đỏ, không dễ gì cởi ra được.
Triệu Khương Lan cầm nó lên xem, thấy nút thắt rất khó tháo ra, và cũng thắt rất chặt.
La Tước nhìn Phú Sơn: “Đây là rượu của một người bạn tặng cho ta, mở ra rất khó. Không biết Triệu tam huynh đệ có thể cởi sợi dây này ra được không.”
Phú Sơn liếc mắt nhìn La Tước, cười tự giễu trong lòng. Hắn lặng lẽ lấy một con dao có lưỡi mỏng ra và cắt nó một cách nhẹ nhàng, không hề tốn sức thảo những nút thắt rườm rà.
La Tước kiềm chế cảm giác thất vọng trong lòng xuống, không nói gì.
Đây là một phương pháp thắt nút rất đặc biệt do quân đội của bọn họ nghiên cứu ra, người ngoài không thể nào hiểu ngay ra hết được.
Vốn dĩ La Tước muốn thử Triệu Tam nhưng tiếc rằng ông trời không cho hắn cơ hội đó.
Là rượu ngon, ban đầu Triệu Khương Lan không muốn uống, nhưng khi ngửi thấy thì lại có cảm giác hơi thèm.
Cộng thêm La Tước liên tục mời rượu, nàng rót một bát, uống từ từ.
Động đũa một lúc, cuối cùng La Tước cũng đi vào chủ đề chính của ngày hôm nay.
Hắn cầm ly rượu lên, tự mình một hơi uống hết: “Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Triệu Tam huynh đệ, La Mỗ lại nghĩ đến một người bạn đã từng sát cánh chiến đầu với mình.”
Uống rượu sợ nhất là tẻ nhạt, nhưng lời này của La Tước khiến Phú Sơn không thể trả lời, chỉ có Triệu Khương Lan chủ động hỏi: “ồ? Không biết người đó là ai?”
“Hắn là phó tướng của tôi, tên là Phú Sơn. Hai người đã bao giờ nghe nói về hắn chưa?”
Triệu Khương Lan lắc đầu: “Đương nhiên là chưa rồi, nếu là phó tướng của La tướng quân, thì chắc hẳn quanh năm đều ở trong quân đội, chúng tôi chỉ là một thương nhân, sao có thể tiếp xúc đến được.”
“Trong thời gian ta và Phú Sơn tòng quân đúng là rất thân thiết với nhau, mỗi lần ta chiến đấu, hắn đều ở bên cạnh ta, từ đó về sau, bọn ta như hình với bóng, tình cảm của bọn ta còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột.”
Phú Sơn tự rót một bát rượu cho mình, ngẩng đầu uống hết.
Chắc hẳn sẽ không chủ động mở miệng, có mấy việc, chỉ có Triệu Khương Lan hỏi thay cho hắn. “Nếu là huynh đệ như hình với bóng, vậy sao La tướng quân lại nói là đã từng. Bây giờ hai người không ở cùng nhau sao?”
La Tước ừm một tiếng: “Hắn đi rồi. Không biết sống chết thế nào, cũng không biết tung tích.”
“Ồ, tại sao lại đi vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
/1792
|