Nàng thở dài: "Sở dĩ La Tước hành động vội vàng như vậy là vì huynh ấy phải rời đi sau đêm trừ tịch. Huynh ấy không chịu nổi Phú Sơn bị hoang phế như vậy ở cửa tiệm của chúng ta nên mới cố ý muốn đứa Phú Sơn. quay lại doanh trại. Nhưng Bạc Sơn lại từ chối. Dẫn đến cả hai người mới trở nên cứng đầu như vậy".
"Thực ra, ta hy vọng huynh ấy có thể quay trở lại. Sơn huynh khác với chúng ta. Chúng tôi chỉ biết một vài món võ bình thường, còn huynh ấy là vị trướng có tài năng thiên bẩm. Những kỹ năng bày binh bố trận đó, chỉ có sử dụng trên chiến trường thì mới có tác dụng. Để ở cửa tiệm trang sức này, thật sự là phí phạm tài năng mà."
Triệu Khương Lan gật đầu và không nói gì. Dù thế nào đi nữa, cũng phải tôn trọng quyết định của chính Phú Sơn.
Khi nhìn thấy bản thiết mới của Tiểu Dương, nàng lại nghĩ đến điều gì khác.
Lần trước, Mộ Dung Bắc Uyên ám chỉ rằng hắn ta muốn có một túi hương, mặc dù nàng cũng không đồng ý một cách rõ ràng.
Nhưng trong lòng nàng đã dự định thêu một cái cho hắn ta, để hắn ta đỡ phải suốt ngày nhớ đến.
Trở lại vương phủ, Triệu Khương Lan liền vẽ hoa trong sân.
Sở Sở nhìn thấy nàng vẽ vài bức tranh đều không vừa ý, có chút buồn cười.
"Vương phi đừng lo lắng, vương gia nếu như đã mở miệng đòi, thì tất nhiên dù vương phi thuê ra kiểu gì thì ngài ấy cũng sẽ thích. Chỉ cần là do vương phi làm, ngài ấy nhất định sẽ vui vẻ mà đeo lên"
Triệu Khương Lan lại gạt một tờ giấy khác: "Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời ta làm loại chuyện này. Đây cũng là lần đầu tiên bổn cung đích thân làm túi thơm tặng hắn ấy, nhất định phải đẹp một chút mới được. Cũng không biết bình thường hắn ấy thích con vật gì, để bổn cung lấy làm tham khảo”
Nàng quay đầu nhìn về phía Mai Hương, nhưng thấy nàng ấy dáng đứng thẳng tắp, không hề có ý định tham gia, tính tình có chút xa lánh.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan hỏi mình, nàng bình tĩnh đáp: "Bẩm vương phi, nô tỳ không hiểu chuyện này lắm, e rằng không thể cho người ý kiến tham khảo."
"Thôi đi, ngày mai các ngươi cùng bổn cung ra ngoài mua vải và chỉ thêu vậy."
Ở một góc sân, một a hoàn lén lút áp tại vào chân tường nghe lén một lúc rồi mới thận trọng chuồn đi.
Mai Hương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đó, ánh mắt có chút sắc bén.
"Vương phi, vừa rồi có người nghe lén".
Triệu Khương Lan coi như không có chuyện gì: "Không sao, hẳn là người bên Trắc phi. Chúng ta cũng không nói chuyện gì bí mật cả, bọn họ nghe thấy cũng không sao".
Chỉ là trong lòng nàng thầm kinh ngạc. Thực lực của nàng ta thật sự mạnh mẽ.
Một tiếng bước chân khẽ như vậy mà nàng ấy có thể phát hiện ra được, điều này không thể xem thường được.
Một a hoàn vừa rồi nghe trộm lập tức quay về báo cáo với Thẩm Hi. Nguyệt: "Trắc phi, nô tỳ đã nghe thấy vương phi nói, muốn làm cho vương gia một cái túi thơm, còn nói ngày mai vương phi cùng a hoàn sẽ ra ngoài mua vải và chỉ thêu”
Thẩm Hi Nguyệt chậm rãi sờ sờ móng tay: "Túi thơm? Hừ, vương phi thật sự là càng ngày càng thú vị. Trước kia ta chưa từng nghe nói nàng ấy có hứng thú với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, tại sao bây giờ tự dưng lại nghĩ ra trò này chứ".
Hoán Vân không nhịn được mà khuyên nàng: "Trắc phi, nếu vương gia thích, hay là người cũng làm một ít đồ lặt nhặt này để lấy lòng ngài, nếu không để cho vương phi suốt ngày xuất hiện quanh vương gia, đối với người cũng không có lợi!".
"Cho dù ta có tặng huynh ấy, huynh ấy cũng phải để ý đến ta mới được."
"Người đừng nói như vậy, trong lòng vương gia nhất định là có người, nếu không ngài ấy cũng không thể ngày ngày đều đến Lạc Hương Các"
Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn khi nghe những lời này, chính là Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không quên nàng, dù bận rộn đến đâu cũng sẽ đến gặp nàng mỗi ngày.
Nàng nhướng mày: "Đi, hôm đó ở buổi hoa trà yến không phải vương phi đã viết một bức tự sao? Ngươi nghĩ cách kiếm về đây cho ta"
Hoán Vân khó hiểu: "Trắc phi định làm gì?". Thẩm Hi Nguyệt cười lạnh: "Ta có mục đích của mình"
Mộ Dung Bắc Uyên không phải mong chờ Triệu Khương Lan cho hắn một bất ngờ hay sao? Nàng nhất định sẽ cho hắn bất ngờ triệt để.
Để hắn không chỉ ngạc nhiên mà còn khắc ghi trong lòng.
"Thực ra, ta hy vọng huynh ấy có thể quay trở lại. Sơn huynh khác với chúng ta. Chúng tôi chỉ biết một vài món võ bình thường, còn huynh ấy là vị trướng có tài năng thiên bẩm. Những kỹ năng bày binh bố trận đó, chỉ có sử dụng trên chiến trường thì mới có tác dụng. Để ở cửa tiệm trang sức này, thật sự là phí phạm tài năng mà."
Triệu Khương Lan gật đầu và không nói gì. Dù thế nào đi nữa, cũng phải tôn trọng quyết định của chính Phú Sơn.
Khi nhìn thấy bản thiết mới của Tiểu Dương, nàng lại nghĩ đến điều gì khác.
Lần trước, Mộ Dung Bắc Uyên ám chỉ rằng hắn ta muốn có một túi hương, mặc dù nàng cũng không đồng ý một cách rõ ràng.
Nhưng trong lòng nàng đã dự định thêu một cái cho hắn ta, để hắn ta đỡ phải suốt ngày nhớ đến.
Trở lại vương phủ, Triệu Khương Lan liền vẽ hoa trong sân.
Sở Sở nhìn thấy nàng vẽ vài bức tranh đều không vừa ý, có chút buồn cười.
"Vương phi đừng lo lắng, vương gia nếu như đã mở miệng đòi, thì tất nhiên dù vương phi thuê ra kiểu gì thì ngài ấy cũng sẽ thích. Chỉ cần là do vương phi làm, ngài ấy nhất định sẽ vui vẻ mà đeo lên"
Triệu Khương Lan lại gạt một tờ giấy khác: "Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời ta làm loại chuyện này. Đây cũng là lần đầu tiên bổn cung đích thân làm túi thơm tặng hắn ấy, nhất định phải đẹp một chút mới được. Cũng không biết bình thường hắn ấy thích con vật gì, để bổn cung lấy làm tham khảo”
Nàng quay đầu nhìn về phía Mai Hương, nhưng thấy nàng ấy dáng đứng thẳng tắp, không hề có ý định tham gia, tính tình có chút xa lánh.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan hỏi mình, nàng bình tĩnh đáp: "Bẩm vương phi, nô tỳ không hiểu chuyện này lắm, e rằng không thể cho người ý kiến tham khảo."
"Thôi đi, ngày mai các ngươi cùng bổn cung ra ngoài mua vải và chỉ thêu vậy."
Ở một góc sân, một a hoàn lén lút áp tại vào chân tường nghe lén một lúc rồi mới thận trọng chuồn đi.
Mai Hương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đó, ánh mắt có chút sắc bén.
"Vương phi, vừa rồi có người nghe lén".
Triệu Khương Lan coi như không có chuyện gì: "Không sao, hẳn là người bên Trắc phi. Chúng ta cũng không nói chuyện gì bí mật cả, bọn họ nghe thấy cũng không sao".
Chỉ là trong lòng nàng thầm kinh ngạc. Thực lực của nàng ta thật sự mạnh mẽ.
Một tiếng bước chân khẽ như vậy mà nàng ấy có thể phát hiện ra được, điều này không thể xem thường được.
Một a hoàn vừa rồi nghe trộm lập tức quay về báo cáo với Thẩm Hi. Nguyệt: "Trắc phi, nô tỳ đã nghe thấy vương phi nói, muốn làm cho vương gia một cái túi thơm, còn nói ngày mai vương phi cùng a hoàn sẽ ra ngoài mua vải và chỉ thêu”
Thẩm Hi Nguyệt chậm rãi sờ sờ móng tay: "Túi thơm? Hừ, vương phi thật sự là càng ngày càng thú vị. Trước kia ta chưa từng nghe nói nàng ấy có hứng thú với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, tại sao bây giờ tự dưng lại nghĩ ra trò này chứ".
Hoán Vân không nhịn được mà khuyên nàng: "Trắc phi, nếu vương gia thích, hay là người cũng làm một ít đồ lặt nhặt này để lấy lòng ngài, nếu không để cho vương phi suốt ngày xuất hiện quanh vương gia, đối với người cũng không có lợi!".
"Cho dù ta có tặng huynh ấy, huynh ấy cũng phải để ý đến ta mới được."
"Người đừng nói như vậy, trong lòng vương gia nhất định là có người, nếu không ngài ấy cũng không thể ngày ngày đều đến Lạc Hương Các"
Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn khi nghe những lời này, chính là Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không quên nàng, dù bận rộn đến đâu cũng sẽ đến gặp nàng mỗi ngày.
Nàng nhướng mày: "Đi, hôm đó ở buổi hoa trà yến không phải vương phi đã viết một bức tự sao? Ngươi nghĩ cách kiếm về đây cho ta"
Hoán Vân khó hiểu: "Trắc phi định làm gì?". Thẩm Hi Nguyệt cười lạnh: "Ta có mục đích của mình"
Mộ Dung Bắc Uyên không phải mong chờ Triệu Khương Lan cho hắn một bất ngờ hay sao? Nàng nhất định sẽ cho hắn bất ngờ triệt để.
Để hắn không chỉ ngạc nhiên mà còn khắc ghi trong lòng.
/1792
|