Triệu Khương Lan thở phào một hơi nhẹ nhõm, ai ngờ đàn sói không phải nghe lệnh, vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị tấn công.
Triệu Khương Lan sợ ngây người, sao có thể như vậy!
Đây là lần đầu tiên nàng ở nhân gian mà không khống chế được động vật.
Kiếp trước, nàng có thể điều động cả ngàn con gấu ngựa tạo thành quân đội, sao có thể thất thủ với vài con sói chứ?
Không đúng! Nàng nhìn sâu vào ánh mắt đàn sói. Có dị thường.
Đàn sói này có vẻ đã bị hạ thuốc khống chế, trong ánh mắt tràn đầy sương đục, không phải trạng thái tinh thần bình thường.
Khó trách không khiến chúng nghe lệnh được. Dưới tác động của thuốc, đàn số này càng thêm khát máu.
Thấy trước mặt có người, chúng nó mạnh mẽ phác tới, không chút sợ hãi.
Trong khoảnh khắc, người và sói lại tiến vào một vòng chiến.
Đồng thời, đám tử sĩ vừa rồi đều vọt tới từ phía sau, tình huống vốn lạc quan lại trở nên bị động.
Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Nhưng hắn không thể tách khỏi Triệu Khương Lan quá xa, vẫn luôn che chở nàng phía sau, không cho ai lại gần.
May là Triệu Khương Lan đã mặc đồ giả nam, không thu hút sự tấn công của đám tử sĩ.
Trước mắt đám người kia còn chưa nhận ra Mai Hương là giả, bọn họ đều dồn dập tấn công nàng ta.
Triệu Khương Lan biết bản thân không thể tham gia chém giết, nhưng thấy bọn họ vất vả đối phó, đáy lòng nàng quặn thắt.
Nàng vươn tay chạm tới cung tên trên lưng ngựa.
Không chút do dự, nàng cầm cung lên, kéo căng hết mức, một mũi tên nhanh chóng lao vút về phía lưng của một tử sĩ đang vây Mai Hương.
Người kia kinh hãi xoay người, còn chưa nhìn thấy là ai ám toán mình đã gục xuống không lên nổi.
Mộ Dung Bắc Uyên trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Triệu Khương Lan. Rốt cuộc nàng còn bao nhiêu bản lĩnh mà hắn không biết?
Một nữ tử nuôi trong khuê phòng học đầu ra kỹ năng bắn tên tốt như vậy?
Nhưng hiện tại dù hắn có tò mò đến đâu cũng không thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể cố kìm nén, tiếp tục phản kích.
Triệu Khương Lan lại kéo cung, lần này mũi tên của nàng nhắm vào sói đầu đàn.
Nàng nhằm chuẩn, buông dây cung. Vút một tiếng, mũi tên chuẩn xác cắm vào bụng con sói kia.
Sói đầu đàn kêu rên mấy tiếng, chảy máu ồ ạt, cuối cùng ngã gục xuống.
Triệu Khương Lan còn định tiếp tục, nhưng vừa cúi đầu lấy mũi tên lại có một con sói vòng tới sau lưng nàng, mạnh mẽ vọt tới.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa quay đầu liền bị cảnh tượng này dọa sợ ngừng thở.
Hắn nhanh chóng kéo Triệu Khương Lan đến cạnh mình, xoay người dùng thân thể chắn trước mặt nàng.
Chân trước của con sói trào lên lưng hắn, để lại vết thương rướm máu. Đông Diêu sợ hãi kêu lên: "Vương gia!". Đao của hắn ta bay vút ra, đâm trúng đầu sói. Con sói kia gục xuống.
Chỉ là Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nhịn được cảm giác đau đớn này, trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Triệu Khương Lan sợ hãi ôm lấy hắn: "Mộ Dung Bắc Uyên, Mộ Dung Bắc Uyên chàng sao rồi? Chàng đừng làm ta sợ!".
"Khinh Đan." Hắn nhỏ giọng gọi tên nàng, thấy nước mắt đong đầy mắt nàng thì trái tim co rút đau đớn.
"Ta không sao, ngoan, đừng sợ".
"Mộ Dung Bắc Uyên, chàng không được có chuyện, cầu chàng" Nàng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Qua ánh mắt đẫm lệ mông lung, nàng thấy được máu loãng không ngừng trào ra sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên, càng nhìn càng sinh ra cảm giác khủng hoảng chưa từng có.
"Không được! Ta phải cứu chàng, ta sẽ không để chàng có chuyện"
- ---------------------------
Triệu Khương Lan sợ ngây người, sao có thể như vậy!
Đây là lần đầu tiên nàng ở nhân gian mà không khống chế được động vật.
Kiếp trước, nàng có thể điều động cả ngàn con gấu ngựa tạo thành quân đội, sao có thể thất thủ với vài con sói chứ?
Không đúng! Nàng nhìn sâu vào ánh mắt đàn sói. Có dị thường.
Đàn sói này có vẻ đã bị hạ thuốc khống chế, trong ánh mắt tràn đầy sương đục, không phải trạng thái tinh thần bình thường.
Khó trách không khiến chúng nghe lệnh được. Dưới tác động của thuốc, đàn số này càng thêm khát máu.
Thấy trước mặt có người, chúng nó mạnh mẽ phác tới, không chút sợ hãi.
Trong khoảnh khắc, người và sói lại tiến vào một vòng chiến.
Đồng thời, đám tử sĩ vừa rồi đều vọt tới từ phía sau, tình huống vốn lạc quan lại trở nên bị động.
Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Nhưng hắn không thể tách khỏi Triệu Khương Lan quá xa, vẫn luôn che chở nàng phía sau, không cho ai lại gần.
May là Triệu Khương Lan đã mặc đồ giả nam, không thu hút sự tấn công của đám tử sĩ.
Trước mắt đám người kia còn chưa nhận ra Mai Hương là giả, bọn họ đều dồn dập tấn công nàng ta.
Triệu Khương Lan biết bản thân không thể tham gia chém giết, nhưng thấy bọn họ vất vả đối phó, đáy lòng nàng quặn thắt.
Nàng vươn tay chạm tới cung tên trên lưng ngựa.
Không chút do dự, nàng cầm cung lên, kéo căng hết mức, một mũi tên nhanh chóng lao vút về phía lưng của một tử sĩ đang vây Mai Hương.
Người kia kinh hãi xoay người, còn chưa nhìn thấy là ai ám toán mình đã gục xuống không lên nổi.
Mộ Dung Bắc Uyên trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Triệu Khương Lan. Rốt cuộc nàng còn bao nhiêu bản lĩnh mà hắn không biết?
Một nữ tử nuôi trong khuê phòng học đầu ra kỹ năng bắn tên tốt như vậy?
Nhưng hiện tại dù hắn có tò mò đến đâu cũng không thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể cố kìm nén, tiếp tục phản kích.
Triệu Khương Lan lại kéo cung, lần này mũi tên của nàng nhắm vào sói đầu đàn.
Nàng nhằm chuẩn, buông dây cung. Vút một tiếng, mũi tên chuẩn xác cắm vào bụng con sói kia.
Sói đầu đàn kêu rên mấy tiếng, chảy máu ồ ạt, cuối cùng ngã gục xuống.
Triệu Khương Lan còn định tiếp tục, nhưng vừa cúi đầu lấy mũi tên lại có một con sói vòng tới sau lưng nàng, mạnh mẽ vọt tới.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa quay đầu liền bị cảnh tượng này dọa sợ ngừng thở.
Hắn nhanh chóng kéo Triệu Khương Lan đến cạnh mình, xoay người dùng thân thể chắn trước mặt nàng.
Chân trước của con sói trào lên lưng hắn, để lại vết thương rướm máu. Đông Diêu sợ hãi kêu lên: "Vương gia!". Đao của hắn ta bay vút ra, đâm trúng đầu sói. Con sói kia gục xuống.
Chỉ là Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nhịn được cảm giác đau đớn này, trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Triệu Khương Lan sợ hãi ôm lấy hắn: "Mộ Dung Bắc Uyên, Mộ Dung Bắc Uyên chàng sao rồi? Chàng đừng làm ta sợ!".
"Khinh Đan." Hắn nhỏ giọng gọi tên nàng, thấy nước mắt đong đầy mắt nàng thì trái tim co rút đau đớn.
"Ta không sao, ngoan, đừng sợ".
"Mộ Dung Bắc Uyên, chàng không được có chuyện, cầu chàng" Nàng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Qua ánh mắt đẫm lệ mông lung, nàng thấy được máu loãng không ngừng trào ra sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên, càng nhìn càng sinh ra cảm giác khủng hoảng chưa từng có.
"Không được! Ta phải cứu chàng, ta sẽ không để chàng có chuyện"
- ---------------------------
/1792
|