Hắc y nhân này thậm chí còn chưa phát ra tiếng nào thì đã bị Mai Hương giết chết rồi.
Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, còn không biết khi nào Phượng vệ mới đến.
Nhưng thời gian còn lại của họ cũng không còn nhiều.
Lại có người phát hiện ra bất thường trong phòng này, liền dặn dò người bên cạnh qua. Mới vừa đi được hai bước, Mai Hương liền nhảy từ trên xuống, dùng sức chém một nhát. Động tĩnh này nhanh chóng kinh động đến mọi người, mọi người đều vây quanh lại đây.
Triệu Khương Lan thừa dịp mọi chuyện hỗn loạn, đem kim châm đâm vào cổ của một người trong số đó, người đó thuận thế ngã xuống.
Nhưng cánh tay của nàng cũng bị cắt một đường đầy máu. Mai Hương kinh hô một tiếng: “Chủ thượng!” Nàng ta lập tức xuống tay càng mạnh, xoay người bảo vệ ở phía trước Triệu Khương Lan. Nhưng lúc này, Mai Hương đã sắp đến cực hạn.
Những trận chém giết trước kia đã tiêu hao quá nhiều sinh lực của nàng ta, hiện giờ còn lấy sức một mình địch bao nhiêu người như vậy, đã gần như sức cùng lực kiệt rồi.
Khi nghe được Mai Hương kêu công từ phía sau là “Chủ thượng”, tử sĩ cuối cùng cũng hiểu được, nàng mới là chủ tử thật sự.
Bảo sao mãi không tìm được Triệu Khương Lan, xem ra, Thần Vương Phi là nữ cải nam trang. Sau khi nhận rõ mục tiêu, bọn chúng liền toàn lực đến ám sát Triệu Khương Lan.
Mai Hương đồng thời sử dụng tay chân, ra quyền một người, tung cước bay một tên, nhưng bả vai của nàng ta cũng đã bị chém hai đao.
Triệu Khương Lan nhìn thấy vết thương đầy máu của nàng ta, trong lòng lo lắng vô cùng, nếu viện binh không tới, bọn họ đều phải chết.
Đối phương cũng không cho nàng ta cơ hội để nghỉ ngơi, một đợt tấn công mới lại đến. Mai Hương bị lưỡi dao áp suy sụp trên mặt đất, đã gần như không đứng lên nổi nữa rồi.
Triệu Khương Lan cắn chặt răng, bị bức lui vào tận trong phòng.
Một người cầm đao trong tay tiến lên từng bước, trên mặt nở nụ cười nham nhở như đạt được ý nguyện.
“Thần Vương Phi, hà tất gì giãy dụa chứ. Có người bỏ ra số tiền lớn mua mạng của ngươi, hôm nay, không ai cứu nổi cái mạng của người nữa đâu.
Nói xong, hắn ta liền nâng đao lên, chuẩn bị chém xuống đầu Triệu Khương Lan. Nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại. Thầm nghĩ, kiếp này, vận khí của nàng hình như vẫn không tốt lắm. Những hình như không có đau đớn trảm thiên đắp địa truyền tới thì phải.
Chỉ nghe ầm một tiếng, thứ gì đó ngã trên mặt đất.
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng mở hai mắt ra, nhìn thấy người đứng trước mặt đang chuẩn bị giết nàng giờ đây đầu đã đầy máu.
Hắn ta chậm rãi ngã xuống, phía sau hắn ta, là một vị nữ tử một thân áo tím cầm song đao.
Là Phượng vệ, họ đến rồi!
Tử sĩ sao có thể dự đoán được đột nhiên có một nữ nhân giết mười mấy tên xuất hiện, bọn chúng mở to hai mắt nhìn.
“Các người là ai?”
Thân thủ như vậy, giống như tổ chức được đặc biệt huấn luyện qua, nhưng hình như bọn chúng ở kinh thành chưa bao giờ nghe nói.
Người lục y nữ tử đó cười khinh miệt: “Ngươi nghĩ, người còn mạng để nghe được đáp án sao?” . Ngôn Tình Sủng
Nói xong, roi dài trong tay nàng ấy liền quăng ra ngoài, siết chặt cổ người đó. Sau đó dùng sức kéo mạnh, người đó lập tức quỳ gối trên mặt đất, không còn chút sinh khí.
Triệu Khương Lan thậm chí có thể nhìn ra, trong các nàng có không ít người có công phu còn trên cả Mai Hương.
Hai bên nhanh chóng tiếp tục lao vào chiến đấu, đám người hắc y tử sĩ ban đầu còn hùng hùng hổ hổ kia giờ đây cũng dần dần rơi vào thế hạ phong.
Ước chừng thời gian nửa nén hương, Phượng vệ đã giết sạch toàn bộ những người này.
Triệu Khương Lan cũng không ngăn cản bọn họ để giữ lại một nhân chứng.
Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, còn không biết khi nào Phượng vệ mới đến.
Nhưng thời gian còn lại của họ cũng không còn nhiều.
Lại có người phát hiện ra bất thường trong phòng này, liền dặn dò người bên cạnh qua. Mới vừa đi được hai bước, Mai Hương liền nhảy từ trên xuống, dùng sức chém một nhát. Động tĩnh này nhanh chóng kinh động đến mọi người, mọi người đều vây quanh lại đây.
Triệu Khương Lan thừa dịp mọi chuyện hỗn loạn, đem kim châm đâm vào cổ của một người trong số đó, người đó thuận thế ngã xuống.
Nhưng cánh tay của nàng cũng bị cắt một đường đầy máu. Mai Hương kinh hô một tiếng: “Chủ thượng!” Nàng ta lập tức xuống tay càng mạnh, xoay người bảo vệ ở phía trước Triệu Khương Lan. Nhưng lúc này, Mai Hương đã sắp đến cực hạn.
Những trận chém giết trước kia đã tiêu hao quá nhiều sinh lực của nàng ta, hiện giờ còn lấy sức một mình địch bao nhiêu người như vậy, đã gần như sức cùng lực kiệt rồi.
Khi nghe được Mai Hương kêu công từ phía sau là “Chủ thượng”, tử sĩ cuối cùng cũng hiểu được, nàng mới là chủ tử thật sự.
Bảo sao mãi không tìm được Triệu Khương Lan, xem ra, Thần Vương Phi là nữ cải nam trang. Sau khi nhận rõ mục tiêu, bọn chúng liền toàn lực đến ám sát Triệu Khương Lan.
Mai Hương đồng thời sử dụng tay chân, ra quyền một người, tung cước bay một tên, nhưng bả vai của nàng ta cũng đã bị chém hai đao.
Triệu Khương Lan nhìn thấy vết thương đầy máu của nàng ta, trong lòng lo lắng vô cùng, nếu viện binh không tới, bọn họ đều phải chết.
Đối phương cũng không cho nàng ta cơ hội để nghỉ ngơi, một đợt tấn công mới lại đến. Mai Hương bị lưỡi dao áp suy sụp trên mặt đất, đã gần như không đứng lên nổi nữa rồi.
Triệu Khương Lan cắn chặt răng, bị bức lui vào tận trong phòng.
Một người cầm đao trong tay tiến lên từng bước, trên mặt nở nụ cười nham nhở như đạt được ý nguyện.
“Thần Vương Phi, hà tất gì giãy dụa chứ. Có người bỏ ra số tiền lớn mua mạng của ngươi, hôm nay, không ai cứu nổi cái mạng của người nữa đâu.
Nói xong, hắn ta liền nâng đao lên, chuẩn bị chém xuống đầu Triệu Khương Lan. Nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại. Thầm nghĩ, kiếp này, vận khí của nàng hình như vẫn không tốt lắm. Những hình như không có đau đớn trảm thiên đắp địa truyền tới thì phải.
Chỉ nghe ầm một tiếng, thứ gì đó ngã trên mặt đất.
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng mở hai mắt ra, nhìn thấy người đứng trước mặt đang chuẩn bị giết nàng giờ đây đầu đã đầy máu.
Hắn ta chậm rãi ngã xuống, phía sau hắn ta, là một vị nữ tử một thân áo tím cầm song đao.
Là Phượng vệ, họ đến rồi!
Tử sĩ sao có thể dự đoán được đột nhiên có một nữ nhân giết mười mấy tên xuất hiện, bọn chúng mở to hai mắt nhìn.
“Các người là ai?”
Thân thủ như vậy, giống như tổ chức được đặc biệt huấn luyện qua, nhưng hình như bọn chúng ở kinh thành chưa bao giờ nghe nói.
Người lục y nữ tử đó cười khinh miệt: “Ngươi nghĩ, người còn mạng để nghe được đáp án sao?” . Ngôn Tình Sủng
Nói xong, roi dài trong tay nàng ấy liền quăng ra ngoài, siết chặt cổ người đó. Sau đó dùng sức kéo mạnh, người đó lập tức quỳ gối trên mặt đất, không còn chút sinh khí.
Triệu Khương Lan thậm chí có thể nhìn ra, trong các nàng có không ít người có công phu còn trên cả Mai Hương.
Hai bên nhanh chóng tiếp tục lao vào chiến đấu, đám người hắc y tử sĩ ban đầu còn hùng hùng hổ hổ kia giờ đây cũng dần dần rơi vào thế hạ phong.
Ước chừng thời gian nửa nén hương, Phượng vệ đã giết sạch toàn bộ những người này.
Triệu Khương Lan cũng không ngăn cản bọn họ để giữ lại một nhân chứng.
/1792
|