*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng mấy người đột nhiên nảy lên ý nghĩ. Nước đi của nàng hoàn toàn đứng về phía Thịnh Khang.
Không khó để tưởng tượng nếu sau này hai bên lại có chiến tranh, chỉ sợ là nàng sẽ không hướng về Vinh Dương nữa.
Nữ tử áo tím tên là Cầm Dương, là đường chủ Thiên Âm Đường.
Lần trước Triệu Khương Lan có dặn dò nàng ấy điều tra thân phận của những xác chết kia, nàng ấy bèn mang những thi thể đó về.
“Chủ thượng, những thi thể đó tuy rằng không có hình xăm hay ấn ký nào rõ ràng cho thấy thân phận, nhưng thuộc họ phát hiện ở cổ áo bọn họ có một loại độc dược. Loại độc này bị khâu lại bên trong vải dệt ở cổ áo, e là dùng để diệt khẩu”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Chuyện này có thể lý giải, thân phận của bọn họ như vậy sẽ không xảy ra chuyện bán đứng chủ nhân. Nếu như bị kẻ địch bắt, tình nguyện uống thuốc độc tự sát cũng không chịu đánh cho nhận tội.
“Thuộc hạ đã điều tra qua, loại độc này tên là hàn cực tán. Vừa bỏ vào miệng là tan ngay, chắc chắn sẽ phải chết. Mà trong số các tổ chức ở kinh đô, người có loại độc này chỉ nghe nói có Thính Phong đường”
Triệu Khương Lan lặp lại một tiếng: “Thính Phong đường?”
“Đây là tổ chức sát thủ đệ nhất kinh thành có quy mô khổng lồ. Khụ, có điều người của chúng ta có thể trà trộn vào bất cứ đâu, vừa hay có một phượng vệ đang ở Thính Phong đường làm... nha hoàn chạy vặt ở phòng thu chi”
Khóe miệng Triệu Khương Lan không khỏi cong lên.
Nàng còn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh của phượng vệ, sẽ có người trà trộn vào làm sát thủ đỉnh cấp ở trong tổ chức này cơ.
Không ngờ lại làm một nha hoàn chạy vặt. Có điều như vậy cũng là để che giấu tại mắt người khác, sẽ không quá nổi bật.
Hồng Vân biết nàng chắc chắn sẽ không nuốt xuống cục tức này, vì vậy bèn hỏi: “Vương phi muốn ám sát Vũ Vương? Nếu như người muốn như vậy, thuộc hạ có thể sắp xếp người”.
“Không” Triệu Khương Lan ngăn lại: “Thế lực trong bóng tối của Vũ Vương chắc chắc còn lớn hơn những gì chúng ta thấy, muốn ra tay với hắn ta, chắc chắn sẽ tốn công vô ích. Nói không chừng ám sát không thành, chúng ta con bị tổn thất không ít người, thậm chí là bị bại lộ thân phận”.
Nàng hơi dừng một chút rồi lại nói: “Nhà nhị vương phi làm kinh doanh, gần đây có động thái gì không?”
Cầm Dương ngước mắt, khẽ cong lên một nụ cười: “Thuộc hạ đã nghe ngóng được, tiêu cục Hanh Thông gần đây vận chuyển một lô bạc cho thế hệ sùng Gia Nhất Đại Tây Bắc.
Triệu Khương Lan nổi lên hứng thú: “Chỉ vận chuyển bạc? Ai là người giao dịch hai bên?” | “Không có bên mua cũng không có bên bán. Chính là tiêu cục Hạnh Thông lén vận chuyển, cũng không | biết tới Tây Bắc dùng để làm gì nữa. Nhưng thuộc hạ biết được số bạc đó ước chừng lên tới năm mươi nghìn lượng.
Nàng kinh ngạc chớp chớp mắt.
Năm mươi nghìn lượng bạc trắng không chút tiếng động được vận chuyển tới Tây Bắc, trong kinh lại không hề có chút tin tức nào.
Mộ Dung Bắc Hiền, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- ---------------------------
Trong lòng mấy người đột nhiên nảy lên ý nghĩ. Nước đi của nàng hoàn toàn đứng về phía Thịnh Khang.
Không khó để tưởng tượng nếu sau này hai bên lại có chiến tranh, chỉ sợ là nàng sẽ không hướng về Vinh Dương nữa.
Nữ tử áo tím tên là Cầm Dương, là đường chủ Thiên Âm Đường.
Lần trước Triệu Khương Lan có dặn dò nàng ấy điều tra thân phận của những xác chết kia, nàng ấy bèn mang những thi thể đó về.
“Chủ thượng, những thi thể đó tuy rằng không có hình xăm hay ấn ký nào rõ ràng cho thấy thân phận, nhưng thuộc họ phát hiện ở cổ áo bọn họ có một loại độc dược. Loại độc này bị khâu lại bên trong vải dệt ở cổ áo, e là dùng để diệt khẩu”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Chuyện này có thể lý giải, thân phận của bọn họ như vậy sẽ không xảy ra chuyện bán đứng chủ nhân. Nếu như bị kẻ địch bắt, tình nguyện uống thuốc độc tự sát cũng không chịu đánh cho nhận tội.
“Thuộc hạ đã điều tra qua, loại độc này tên là hàn cực tán. Vừa bỏ vào miệng là tan ngay, chắc chắn sẽ phải chết. Mà trong số các tổ chức ở kinh đô, người có loại độc này chỉ nghe nói có Thính Phong đường”
Triệu Khương Lan lặp lại một tiếng: “Thính Phong đường?”
“Đây là tổ chức sát thủ đệ nhất kinh thành có quy mô khổng lồ. Khụ, có điều người của chúng ta có thể trà trộn vào bất cứ đâu, vừa hay có một phượng vệ đang ở Thính Phong đường làm... nha hoàn chạy vặt ở phòng thu chi”
Khóe miệng Triệu Khương Lan không khỏi cong lên.
Nàng còn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh của phượng vệ, sẽ có người trà trộn vào làm sát thủ đỉnh cấp ở trong tổ chức này cơ.
Không ngờ lại làm một nha hoàn chạy vặt. Có điều như vậy cũng là để che giấu tại mắt người khác, sẽ không quá nổi bật.
Hồng Vân biết nàng chắc chắn sẽ không nuốt xuống cục tức này, vì vậy bèn hỏi: “Vương phi muốn ám sát Vũ Vương? Nếu như người muốn như vậy, thuộc hạ có thể sắp xếp người”.
“Không” Triệu Khương Lan ngăn lại: “Thế lực trong bóng tối của Vũ Vương chắc chắc còn lớn hơn những gì chúng ta thấy, muốn ra tay với hắn ta, chắc chắn sẽ tốn công vô ích. Nói không chừng ám sát không thành, chúng ta con bị tổn thất không ít người, thậm chí là bị bại lộ thân phận”.
Nàng hơi dừng một chút rồi lại nói: “Nhà nhị vương phi làm kinh doanh, gần đây có động thái gì không?”
Cầm Dương ngước mắt, khẽ cong lên một nụ cười: “Thuộc hạ đã nghe ngóng được, tiêu cục Hanh Thông gần đây vận chuyển một lô bạc cho thế hệ sùng Gia Nhất Đại Tây Bắc.
Triệu Khương Lan nổi lên hứng thú: “Chỉ vận chuyển bạc? Ai là người giao dịch hai bên?” | “Không có bên mua cũng không có bên bán. Chính là tiêu cục Hạnh Thông lén vận chuyển, cũng không | biết tới Tây Bắc dùng để làm gì nữa. Nhưng thuộc hạ biết được số bạc đó ước chừng lên tới năm mươi nghìn lượng.
Nàng kinh ngạc chớp chớp mắt.
Năm mươi nghìn lượng bạc trắng không chút tiếng động được vận chuyển tới Tây Bắc, trong kinh lại không hề có chút tin tức nào.
Mộ Dung Bắc Hiền, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- ---------------------------
/1792
|