Chẳng lẽ người đàn ông trong giấc mơ chính là anh họ của Du tài nhân ư?
Chẳng trách sẽ nhắc tới chuyện thi cử năm xưa.
Nhưng Tử Sát chính là do oán hận của người khác mà tạo nên, hơn nữa những oán hận này đa số là bất đắc dĩ cũng không phải là do cố ý.
Đừng nói là năm xưa còn có chuyện gì bí ẩn nhé…
Triệu Khương Lan nghĩ tới những lời mà Hồng Vân truyền tới, biết được Du tài nhân kia đã điên khùng, không hỏi thêm được điều gì.
Nhưng ở đó còn có một nha hoàn khá tỉnh táo, nói không chừng có thể làm cho nàng ta nói ra tình hình thực tế. Chuyện này có liên quan tới giấc mơ của Mộ Dung Bắc Hải nên Hoàng Hậu đâu dám rề rà.
Bà sai người đi đưa nha hoàn của Du tài nhân về ngay lập tức.
Không bao lâu sau, nha hoàn kia đã được đưa tới đây.
Lâu lắm rồi nàng ta chưa được ra khỏi lãnh cung, lúc nàng ta biết là Hoàng Hậu tìm mình thì sợ tới nỗi run lên.
Nàng ta nhìn vào Tế Ngô Điện, ngoài Hoàng Hậu ra thì còn có hại chủ tử.
Một nam một nữ, nàng ta không biết đây là ai.
Nàng ta đành dập đầu với Hoàng Hậu trước: “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương”
Cung nữ bên cạnh nhắc nhở: “Hai vị đều là Sơn Vương điện hạ và Thần vương phi”
Hoàng Hậu thấy nàng ta có chút sợ hãi thì cũng không đành lòng: “Miễn lễ, đứng lên đi.”
Bà nhìn về phía Triệu Khương Lank, ra hiệu nàng muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Triệu Khương Lan cười cười với nàng ta rồi nói: “Đừng căng thẳng, người tên gì?”
“Thưa vương phi, nô tỳ tên là Chúc Bình.”
“Được rồi Chúc Bình, ngươi là nha hoàn của chủ tử được đưa vào cung ngay từ lúc đầu à?” “Dạ vâng”
“Nghe nói Du tài nhân bị định tội là do có tư tình với anh họ trong nhà, ngươi là nha hoàn của Du tài nhân, ngươi có biết tình huống thật sự không?”
Chúc Bình run lên.
“Đừng sợ, cứ nói đi. Có Hoàng hậu nương nương ở đây cơ mà.”
“Nô tỳ nhớ kỹ trước khi chủ tử vào cung cũng không phải là rất thân thiết với vị anh họ kia. Thậm chí còn chưa từng có cơ hội gặp mặt riêng. Công tử ấy là học trò đi thi đến từ Bình Danh, bởi vì có quan hệ thân thích nên ở nhờ trong nhà đại nhân. Tiểu chủ là con gái nhà quan viên, lại có mặt trong tuyển tú thì sao dám lừa đối Hoàng Thượng chứ”
Hoàng Hậu nghe thế thì ngẩn người.
“Nhưng năm xưa Hoàng Thượng ra lệnh cho Lan quý phi tự mình điều tra, rõ ràng nàng ta báo cáo với bản cung và Hoàng Thượng với chứng cứ vô cùng xác thực. Đúng là tiểu chủ nhà người có liên lạc mờ ám với anh họ, thậm chí còn không phải là tấm thân trong sạch, chẳng lẽ chuyện này còn có thể xử oan cho nàng ta hay sao?”
Chúc Bình quỳ xuống đất rồi nói: “Nô tỳ thật sự không biết tại sao người kiểm tra lại nói tiểu thư không phải người trong sạch. Rõ ràng là tiểu thư chưa từng ở chung phòng với ai khác, sau này tiến cung cũng đã được Hoàng Thượng gọi vài lần, nô tỳ thề dùng tính mạng để chắc chắn rằng tiểu thư vẫn còn trong sạch.”
Sắc mặt của Hoàng Hậu dần trở nên nghiêm túc.
“Bản cung nhớ, lúc đó còn điều tra ra vật chứng gì đó”.
Chúc Bình gật đầu: “Là một bài thơ do anh họ của tiểu chủ viết tay, không biết tại sao tờ giấy kia lại nằm trong bao quần áo của tiểu chủ, cho nên người điều tra kết luận đây là thơ tình mà tiểu chủ và người đàn ông khác trao đổi. Tiểu chủ mang nó theo để an ủi nỗi tương tự.”
“Nhưng mà, cho dù nô tỳ không biết được nhiều chữ cũng chắc chắn rằng đó không phải là thơ tình. Tiểu chủ vẫn luôn rất thông minh lại cẩn thận, sao có thể mang theo thứ nguy hiểm như thế chứ. Rõ ràng là có người vu oan ngài ấy!
Chẳng trách sẽ nhắc tới chuyện thi cử năm xưa.
Nhưng Tử Sát chính là do oán hận của người khác mà tạo nên, hơn nữa những oán hận này đa số là bất đắc dĩ cũng không phải là do cố ý.
Đừng nói là năm xưa còn có chuyện gì bí ẩn nhé…
Triệu Khương Lan nghĩ tới những lời mà Hồng Vân truyền tới, biết được Du tài nhân kia đã điên khùng, không hỏi thêm được điều gì.
Nhưng ở đó còn có một nha hoàn khá tỉnh táo, nói không chừng có thể làm cho nàng ta nói ra tình hình thực tế. Chuyện này có liên quan tới giấc mơ của Mộ Dung Bắc Hải nên Hoàng Hậu đâu dám rề rà.
Bà sai người đi đưa nha hoàn của Du tài nhân về ngay lập tức.
Không bao lâu sau, nha hoàn kia đã được đưa tới đây.
Lâu lắm rồi nàng ta chưa được ra khỏi lãnh cung, lúc nàng ta biết là Hoàng Hậu tìm mình thì sợ tới nỗi run lên.
Nàng ta nhìn vào Tế Ngô Điện, ngoài Hoàng Hậu ra thì còn có hại chủ tử.
Một nam một nữ, nàng ta không biết đây là ai.
Nàng ta đành dập đầu với Hoàng Hậu trước: “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương”
Cung nữ bên cạnh nhắc nhở: “Hai vị đều là Sơn Vương điện hạ và Thần vương phi”
Hoàng Hậu thấy nàng ta có chút sợ hãi thì cũng không đành lòng: “Miễn lễ, đứng lên đi.”
Bà nhìn về phía Triệu Khương Lank, ra hiệu nàng muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Triệu Khương Lan cười cười với nàng ta rồi nói: “Đừng căng thẳng, người tên gì?”
“Thưa vương phi, nô tỳ tên là Chúc Bình.”
“Được rồi Chúc Bình, ngươi là nha hoàn của chủ tử được đưa vào cung ngay từ lúc đầu à?” “Dạ vâng”
“Nghe nói Du tài nhân bị định tội là do có tư tình với anh họ trong nhà, ngươi là nha hoàn của Du tài nhân, ngươi có biết tình huống thật sự không?”
Chúc Bình run lên.
“Đừng sợ, cứ nói đi. Có Hoàng hậu nương nương ở đây cơ mà.”
“Nô tỳ nhớ kỹ trước khi chủ tử vào cung cũng không phải là rất thân thiết với vị anh họ kia. Thậm chí còn chưa từng có cơ hội gặp mặt riêng. Công tử ấy là học trò đi thi đến từ Bình Danh, bởi vì có quan hệ thân thích nên ở nhờ trong nhà đại nhân. Tiểu chủ là con gái nhà quan viên, lại có mặt trong tuyển tú thì sao dám lừa đối Hoàng Thượng chứ”
Hoàng Hậu nghe thế thì ngẩn người.
“Nhưng năm xưa Hoàng Thượng ra lệnh cho Lan quý phi tự mình điều tra, rõ ràng nàng ta báo cáo với bản cung và Hoàng Thượng với chứng cứ vô cùng xác thực. Đúng là tiểu chủ nhà người có liên lạc mờ ám với anh họ, thậm chí còn không phải là tấm thân trong sạch, chẳng lẽ chuyện này còn có thể xử oan cho nàng ta hay sao?”
Chúc Bình quỳ xuống đất rồi nói: “Nô tỳ thật sự không biết tại sao người kiểm tra lại nói tiểu thư không phải người trong sạch. Rõ ràng là tiểu thư chưa từng ở chung phòng với ai khác, sau này tiến cung cũng đã được Hoàng Thượng gọi vài lần, nô tỳ thề dùng tính mạng để chắc chắn rằng tiểu thư vẫn còn trong sạch.”
Sắc mặt của Hoàng Hậu dần trở nên nghiêm túc.
“Bản cung nhớ, lúc đó còn điều tra ra vật chứng gì đó”.
Chúc Bình gật đầu: “Là một bài thơ do anh họ của tiểu chủ viết tay, không biết tại sao tờ giấy kia lại nằm trong bao quần áo của tiểu chủ, cho nên người điều tra kết luận đây là thơ tình mà tiểu chủ và người đàn ông khác trao đổi. Tiểu chủ mang nó theo để an ủi nỗi tương tự.”
“Nhưng mà, cho dù nô tỳ không biết được nhiều chữ cũng chắc chắn rằng đó không phải là thơ tình. Tiểu chủ vẫn luôn rất thông minh lại cẩn thận, sao có thể mang theo thứ nguy hiểm như thế chứ. Rõ ràng là có người vu oan ngài ấy!
/1792
|