Trong bụi đất tung bay, Triệu Khương Lan có thể nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên rất rõ ràng.
Trong lòng nàng cất chứa hàng ngàn hàng vạn cảm xúc.
Lần đầu tiên trong đời Triệu Khương Lan nhận ra rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn ở bên cạnh, nàng không cần phải sợ hãi.
Triệu Khương Lan đột nhiên cảm thấy trên đầu mình ấm áp, hóa ra bàn tay rộng lớn của Mộ Dung Bắc Uyên đang xoa đầu mình.
“Thế nào, có bị thương hay không, ngã đau không?”
“Không đau, chàng đã bảo vệ ta.”
Triệu Khương Lan nói xong lại nghĩ tới vết thương sau lưng của Mộ Dung thì trở nên căng thẳng.
“Chàng sao rồi, lần trước vết thương bị sói cào còn chưa khỏi hẳn, không biết bây giờ có toác ra không”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu rồi nói: “Không sao, ngựa của nàng sao thế?”
Triệu Khương Lan quay đầu thì thấy con ngựa này đã bị mấy người hợp sức ngăn lại. Trên đài quan sát, Khê Hà nhìn thấy cảnh này thì siết chặt khăn trong tay. Rõ ràng chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là Triệu Khương Lan đã bị quăng ra ngoài. Hết lần này tới lần khác Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể đỡ được nàng ta một cách chính xác.
Đến cùng là vì sao nàng ta luôn may mắn như thế, tại sao nàng ta không chết đi chứ! Khê Hà vẫn luôn theo dõi tình hình trong sân bóng.
Lần đầu tiên mắt ngựa bị thương, rõ ràng Triệu Khương Lan đã sắp không khống chế được nữa.
Cũng không biết vì sao mà đột nhiên con ngựa kia lại bình tĩnh lại.
Nếu không phải là sau này bụng ngựa bị trúng tên thì sợ rằng Triệu Khương Lan cũng chẳng bị gì cả.
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng kéo Mộ Dung Bắc Uyên dậy.
Người nhà họ Ninh vô cùng sợ hãi mà nói: “Vương phi, con súc sinh này đột nhiên phát điên làm ngài bị thương, chúng ta sẽ làm thịt nó.
“Không được, việc này là do người làm chứ không phải do ngựa.”
Nàng đi lên trước xoa lưng ngựa rồi an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ đưa mi đi chữa trị ngay đây.”
Bọn họ đỡ ngựa nằm xuống đất.
Triệu Khương Lan nhìn mũi tên đang cắm vào bụng nó, mặc dù mũi tên không cắm sâu vào người ngựa nhưng cũng chẳng đổ quá nhiều máu. Điều quan trọng nhất là mắt ngựa.
Nếu như kẻ đứng sau dùng thuốc gì ác độc thì sợ rằng mắt của con ngựa này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Triệu Khương Lan nhìn bột phần màu xám trắng bên khóe mắt của con ngựa, nàng dùng ngón tay dính một chút ra xe.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy vẻ mặt của nàng khá nghiêm túc thì không kìm được mà hỏi: “Là gì thế?”
“Vôi sống!”. Có người đưa nước tới rửa mắt cho ngựa nhưng lại bị Triệu Khương Lan ngăn lại.
“Không được, lấy dầu ăn tới đây”.
Nếu như Triệu Khương Lan nhớ không làm thì nước tác dụng với vôi sống sẽ tạo nhiệt, khiêng mắt ngựa bị thương thêm lần nữa.
Dùng dầu rửa một lần sau đó dùng nước tạt đi, sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn kia. | Dày vò một lúc lâu, cuối cùng mắt ngựa cũng trở lại bình thường.
Rất nhanh sau đó bác sỹ thú y chuyên chữa trị cho ngựa cũng được đưa tới đây, có y ở đây thì Triệu Khương Lan cũng không cần phải tự mình xử lý nữa.
Mặc dù ngựa đã an toàn những chuyện này chưa xong đầu.
Rất rõ ràng có người nhân lúc hỗn loạn, dưới tình huống nàng không đề phòng mà ra tay với ngựa.
| Lúc đầu, một con ngựa không nhìn thấy đường sẽ nóng nảy bất an, sau đó Triệu Khương Lan sẽ gặp nguy hiểm trong sân bóng này.
Chỉ là đối phương không ngờ rằng mình có thể an ủi được ngựa. Cho nên kẻ đứng sau màn không kìm được mà ra tay với ngựa thêm lần nữa.
Mũi tên bắn lên kia là một công cụ vô cùng thường gặp. Nếu nhìn thoáng qua thì không thấy gì khác thường.
Nhưng nếu như bây giờ không bắt được người đứng sau lưng thì qua một khoảng thời gian nữa cũng chẳng còn chứng cứ gì cả.
Trong lòng nàng cất chứa hàng ngàn hàng vạn cảm xúc.
Lần đầu tiên trong đời Triệu Khương Lan nhận ra rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn ở bên cạnh, nàng không cần phải sợ hãi.
Triệu Khương Lan đột nhiên cảm thấy trên đầu mình ấm áp, hóa ra bàn tay rộng lớn của Mộ Dung Bắc Uyên đang xoa đầu mình.
“Thế nào, có bị thương hay không, ngã đau không?”
“Không đau, chàng đã bảo vệ ta.”
Triệu Khương Lan nói xong lại nghĩ tới vết thương sau lưng của Mộ Dung thì trở nên căng thẳng.
“Chàng sao rồi, lần trước vết thương bị sói cào còn chưa khỏi hẳn, không biết bây giờ có toác ra không”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu rồi nói: “Không sao, ngựa của nàng sao thế?”
Triệu Khương Lan quay đầu thì thấy con ngựa này đã bị mấy người hợp sức ngăn lại. Trên đài quan sát, Khê Hà nhìn thấy cảnh này thì siết chặt khăn trong tay. Rõ ràng chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là Triệu Khương Lan đã bị quăng ra ngoài. Hết lần này tới lần khác Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể đỡ được nàng ta một cách chính xác.
Đến cùng là vì sao nàng ta luôn may mắn như thế, tại sao nàng ta không chết đi chứ! Khê Hà vẫn luôn theo dõi tình hình trong sân bóng.
Lần đầu tiên mắt ngựa bị thương, rõ ràng Triệu Khương Lan đã sắp không khống chế được nữa.
Cũng không biết vì sao mà đột nhiên con ngựa kia lại bình tĩnh lại.
Nếu không phải là sau này bụng ngựa bị trúng tên thì sợ rằng Triệu Khương Lan cũng chẳng bị gì cả.
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng kéo Mộ Dung Bắc Uyên dậy.
Người nhà họ Ninh vô cùng sợ hãi mà nói: “Vương phi, con súc sinh này đột nhiên phát điên làm ngài bị thương, chúng ta sẽ làm thịt nó.
“Không được, việc này là do người làm chứ không phải do ngựa.”
Nàng đi lên trước xoa lưng ngựa rồi an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ đưa mi đi chữa trị ngay đây.”
Bọn họ đỡ ngựa nằm xuống đất.
Triệu Khương Lan nhìn mũi tên đang cắm vào bụng nó, mặc dù mũi tên không cắm sâu vào người ngựa nhưng cũng chẳng đổ quá nhiều máu. Điều quan trọng nhất là mắt ngựa.
Nếu như kẻ đứng sau dùng thuốc gì ác độc thì sợ rằng mắt của con ngựa này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Triệu Khương Lan nhìn bột phần màu xám trắng bên khóe mắt của con ngựa, nàng dùng ngón tay dính một chút ra xe.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy vẻ mặt của nàng khá nghiêm túc thì không kìm được mà hỏi: “Là gì thế?”
“Vôi sống!”. Có người đưa nước tới rửa mắt cho ngựa nhưng lại bị Triệu Khương Lan ngăn lại.
“Không được, lấy dầu ăn tới đây”.
Nếu như Triệu Khương Lan nhớ không làm thì nước tác dụng với vôi sống sẽ tạo nhiệt, khiêng mắt ngựa bị thương thêm lần nữa.
Dùng dầu rửa một lần sau đó dùng nước tạt đi, sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn kia. | Dày vò một lúc lâu, cuối cùng mắt ngựa cũng trở lại bình thường.
Rất nhanh sau đó bác sỹ thú y chuyên chữa trị cho ngựa cũng được đưa tới đây, có y ở đây thì Triệu Khương Lan cũng không cần phải tự mình xử lý nữa.
Mặc dù ngựa đã an toàn những chuyện này chưa xong đầu.
Rất rõ ràng có người nhân lúc hỗn loạn, dưới tình huống nàng không đề phòng mà ra tay với ngựa.
| Lúc đầu, một con ngựa không nhìn thấy đường sẽ nóng nảy bất an, sau đó Triệu Khương Lan sẽ gặp nguy hiểm trong sân bóng này.
Chỉ là đối phương không ngờ rằng mình có thể an ủi được ngựa. Cho nên kẻ đứng sau màn không kìm được mà ra tay với ngựa thêm lần nữa.
Mũi tên bắn lên kia là một công cụ vô cùng thường gặp. Nếu nhìn thoáng qua thì không thấy gì khác thường.
Nhưng nếu như bây giờ không bắt được người đứng sau lưng thì qua một khoảng thời gian nữa cũng chẳng còn chứng cứ gì cả.
/1792
|