Ngay khi Mộ Dung Bắc Uyên vừa đi khỏi, Thẩm Hi Nguyệt ngồi sụp xuống đất. Một lần nữa nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, nàng ta cắn chặt môi. Sau đó nàng ta đi ra ngoài gian phòng và tìm thấy nha hoàn của mình.
“Ngươi mau đi báo một cái tin cho ta, nói rằng Triệu Khương Lan đã bị Ninh Thần Vương đưa đi rồi. Đây chính là cơ hội hiếm có, nhất định phải làm cho Ninh Thần Vương đối xử thật tốt với Triệu Khương Lan, đừng thả nàng ra ngoài”
Mộ Dung Bắc Uyên rất nhanh đã vào trong cung.
Chiêu Vũ đế đã nghe nói về những chuyện đã xảy ra ở phủ Thần vương. Khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc.
“Con đến đây để cầu xin trẫm tha thứ ư?”
Mộ Dung Bắc Uyên quỳ trên mặt đất: “Cầu xin phụ hoàng ban ơn, thân thể của Vương phi không tốt nên không thể ở trong nhà lao quá lâu. Hơn nữa, con biết chắc chắn nàng không phải là hung thủ”
“Tại sao con lại chắc chắn như vậy?”
“Vương phi là y sự nên có tấm lòng nhân hậu. Nàng ấy chỉ muốn chữa bệnh cho mọi người và chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động làm hại người khác. Có lẽ phụ hoàng không biết rõ nguyên nhân của chuyện xảy ra ở trên sân ngày hôm qua, nhưng tất cả những người đã đi đến yến tiệc đều có thể làm chứng, chính là Định Sơn Hầu phủ có ý định muốn giết Vương phi và công tử của Hầu phủ cũng đã nhận tội rồi. Bây giờ người vẫn còn ở trong phủ Triệu Vương, Vương phi chỉ muốn đánh trả chứ không bao giờ muốn giết người.”
Vẻ mặt Chiêu Vũ để khó coi mà nhìn chằm chằm vào hắn.
“Cứ cho là trẫm tin tưởng Thần Vương phi thì sẽ thế nào? Bây giờ bằng chứng vô cùng xác thực, bông hoa độc kia được nở ra từ trong phủ của ngươi. Nếu không phải nàng gây nên thì lẽ nào là Vương gia con tự mình làm điều đó ư? Từ khi lập quốc đến nay, Định Sơn Hầu phủ đã có truyền thống cha truyền con nối chức Hầu vị. Dù bây giờ không còn được thịnh vượng như trước nhưng danh tiếng vẫn còn. Lão phu nhân nhà họ bị đầu độc chết, nếu trẫm chỉ nhìn và mặc kệ thì chẳng phải sẽ làm cho thế hệ trước của Hầu phủ cảm thấy vô tình hay sao?”
“Nhi thần cho rằng sự việc này là do Thẩm Hi Nguyệt, nha hoàn của nàng ta và người hiện đang là Trắc phu nhân của Hầu phủ gây ra. Những bông hoa độc kia được Thẩm Hi Nguyệt trồng từ trước rồi, và người hạ độc có thể là nha hoàn kia. Bản thân nàng ta đã trúng một lượng độc nhỏ và giờ vẫn chưa tỉnh lại cho nên mới tránh được việc bị nghi ngờ.”
Chiêu Vũ để bất ngờ liếc hắn một cái: “Con cho rằng là ai làm cơ?”
“Trắc phi của nhi thần, Thẩm Hi Nguyệt”
“Bắc Uyên, có phải con bị cái gì kích thích không? Bình thường, Thẩm Hi Nguyệt không phải là nữ nhân mà người thích nhất sao? Tại sao giờ con không cầu xin cho nàng ta mà lại vạch tội nàng ta vậy?”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm túc: “Nhị thần chỉ nói ra sự thật mà thôi. Trước đây, nhi thần hồ đồ nên mới luôn bị lừa gạt. Hiện tại, nhi thần ngày càng cảm thấy việc lấy được một Vương phi như Triệu Khương Lan là một điều rất may mắn. Nhi thần thật sự không thể nhìn thấy nàng chịu khổ trong khi nàng vô tội.
“Con nói là do Thẩm Hi Nguyệt làm. Vậy nàng ta có thừa nhận không?”
“Nàng ta không chịu thừa nhận chuyện này nên nhi thần muốn đưa Khê Hà đến Kinh Triệu Phủ để thẩm vấn, chắc chắn có biện pháp để nàng ta khai ra. Nhi thần mong được phụ hoàng cho phép”
Khi Chiêu Vũ để nhớ ra Khê Hà là ai thì tự nhiên thấy khó xử.
“Nàng ta không còn là người trong phủ của con nữa. Bây giờ nàng ta đã đến Định Sơn Hầu phủ nên không thể tùy ý bắt đi để thẩm vấn được. Hơn nữa, nàng ta vẫn còn chưa tỉnh.”
“Nàng ta trúng độc không quá nặng nên rất nhanh có thể tỉnh lại.”
“Sau đó thì sao? Con sẽ bắt nàng ta đi tra tấn và bức cung ư? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì e rằng bản tấu của Quan ngự sử sẽ vạch tội của con. Hiện tại đã có mấy cái tấu chương tố cáo phủ Thần vương của ngươi rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy nói với Chiêu Vũ để ở đây không có tác dụng gì nên hắn nghĩ cách khác.
Hắn dập đầu với Chiêu Vũ đế một cái: “Nếu vậy, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng khó xử nữa. Nhị thần sẽ tự mình nghĩ biện pháp khác, chỉ xin phụ hoàng đừng ngăn cản là được rồi.”
Chiêu Vũ đế như có thể đoán được hắn muốn làm gì nên híp mắt lại và định cảnh cáo vài câu.
“Ngươi mau đi báo một cái tin cho ta, nói rằng Triệu Khương Lan đã bị Ninh Thần Vương đưa đi rồi. Đây chính là cơ hội hiếm có, nhất định phải làm cho Ninh Thần Vương đối xử thật tốt với Triệu Khương Lan, đừng thả nàng ra ngoài”
Mộ Dung Bắc Uyên rất nhanh đã vào trong cung.
Chiêu Vũ đế đã nghe nói về những chuyện đã xảy ra ở phủ Thần vương. Khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc.
“Con đến đây để cầu xin trẫm tha thứ ư?”
Mộ Dung Bắc Uyên quỳ trên mặt đất: “Cầu xin phụ hoàng ban ơn, thân thể của Vương phi không tốt nên không thể ở trong nhà lao quá lâu. Hơn nữa, con biết chắc chắn nàng không phải là hung thủ”
“Tại sao con lại chắc chắn như vậy?”
“Vương phi là y sự nên có tấm lòng nhân hậu. Nàng ấy chỉ muốn chữa bệnh cho mọi người và chắc chắn sẽ không bao giờ chủ động làm hại người khác. Có lẽ phụ hoàng không biết rõ nguyên nhân của chuyện xảy ra ở trên sân ngày hôm qua, nhưng tất cả những người đã đi đến yến tiệc đều có thể làm chứng, chính là Định Sơn Hầu phủ có ý định muốn giết Vương phi và công tử của Hầu phủ cũng đã nhận tội rồi. Bây giờ người vẫn còn ở trong phủ Triệu Vương, Vương phi chỉ muốn đánh trả chứ không bao giờ muốn giết người.”
Vẻ mặt Chiêu Vũ để khó coi mà nhìn chằm chằm vào hắn.
“Cứ cho là trẫm tin tưởng Thần Vương phi thì sẽ thế nào? Bây giờ bằng chứng vô cùng xác thực, bông hoa độc kia được nở ra từ trong phủ của ngươi. Nếu không phải nàng gây nên thì lẽ nào là Vương gia con tự mình làm điều đó ư? Từ khi lập quốc đến nay, Định Sơn Hầu phủ đã có truyền thống cha truyền con nối chức Hầu vị. Dù bây giờ không còn được thịnh vượng như trước nhưng danh tiếng vẫn còn. Lão phu nhân nhà họ bị đầu độc chết, nếu trẫm chỉ nhìn và mặc kệ thì chẳng phải sẽ làm cho thế hệ trước của Hầu phủ cảm thấy vô tình hay sao?”
“Nhi thần cho rằng sự việc này là do Thẩm Hi Nguyệt, nha hoàn của nàng ta và người hiện đang là Trắc phu nhân của Hầu phủ gây ra. Những bông hoa độc kia được Thẩm Hi Nguyệt trồng từ trước rồi, và người hạ độc có thể là nha hoàn kia. Bản thân nàng ta đã trúng một lượng độc nhỏ và giờ vẫn chưa tỉnh lại cho nên mới tránh được việc bị nghi ngờ.”
Chiêu Vũ để bất ngờ liếc hắn một cái: “Con cho rằng là ai làm cơ?”
“Trắc phi của nhi thần, Thẩm Hi Nguyệt”
“Bắc Uyên, có phải con bị cái gì kích thích không? Bình thường, Thẩm Hi Nguyệt không phải là nữ nhân mà người thích nhất sao? Tại sao giờ con không cầu xin cho nàng ta mà lại vạch tội nàng ta vậy?”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm túc: “Nhị thần chỉ nói ra sự thật mà thôi. Trước đây, nhi thần hồ đồ nên mới luôn bị lừa gạt. Hiện tại, nhi thần ngày càng cảm thấy việc lấy được một Vương phi như Triệu Khương Lan là một điều rất may mắn. Nhi thần thật sự không thể nhìn thấy nàng chịu khổ trong khi nàng vô tội.
“Con nói là do Thẩm Hi Nguyệt làm. Vậy nàng ta có thừa nhận không?”
“Nàng ta không chịu thừa nhận chuyện này nên nhi thần muốn đưa Khê Hà đến Kinh Triệu Phủ để thẩm vấn, chắc chắn có biện pháp để nàng ta khai ra. Nhi thần mong được phụ hoàng cho phép”
Khi Chiêu Vũ để nhớ ra Khê Hà là ai thì tự nhiên thấy khó xử.
“Nàng ta không còn là người trong phủ của con nữa. Bây giờ nàng ta đã đến Định Sơn Hầu phủ nên không thể tùy ý bắt đi để thẩm vấn được. Hơn nữa, nàng ta vẫn còn chưa tỉnh.”
“Nàng ta trúng độc không quá nặng nên rất nhanh có thể tỉnh lại.”
“Sau đó thì sao? Con sẽ bắt nàng ta đi tra tấn và bức cung ư? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì e rằng bản tấu của Quan ngự sử sẽ vạch tội của con. Hiện tại đã có mấy cái tấu chương tố cáo phủ Thần vương của ngươi rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy nói với Chiêu Vũ để ở đây không có tác dụng gì nên hắn nghĩ cách khác.
Hắn dập đầu với Chiêu Vũ đế một cái: “Nếu vậy, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng khó xử nữa. Nhị thần sẽ tự mình nghĩ biện pháp khác, chỉ xin phụ hoàng đừng ngăn cản là được rồi.”
Chiêu Vũ đế như có thể đoán được hắn muốn làm gì nên híp mắt lại và định cảnh cáo vài câu.
/1792
|