“Bản vương có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, vị Trắc phu nhân xuất thân từ Thần vương phủ kia của nhà ngươi cũng chẳng phải người tốt lành gì. Người cho rằng nàng ta ôm ý đồ tốt gì mà nhận người làm cha? Nàng ta là người của Ngũ vương gia.”
Định Sơn Hầu cứng cả người, ông ta không ngờ rằng mọi chuyện sẽ như thế này.
Nhưng ngẫm lại thì trong khoảng thời gian ở trong phủ, Khê Hà đã nói xấu Thần vương phủ vô số lần, lần nào cũng khen Ngũ vương gia nhân từ “Vương phi của bản vương cũng chẳng ngốc tới mức giết người trong chính nhà của mình, người bình tĩnh mà suy nghĩ cho kỹ hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này là ai?
Phu nhân người bình thường cũng ra tay với Khê Hà khá nhiều lần chứ gì, nếu như ngươi là Khê Hà thì người có hận không? Ngay cả con ngươi cũng vậy, là do Khê Hà giật dây hắn ta đối phó với Thần vương phi. Nhiều chuyện như thế liên kết lại với nhau còn chưa đủ để người nghĩ cho rõ à?”
Định Sơn Hầu nghe Mộ Dung nói thế thì đôi mắt trở nên u ám.
Hắn cũng không vội vàng mà nhìn chằm chằm đối phương.
Một lúc lâu sau Định Sơn Hầu mới quyết định được: “Hóa ra người hại chết phu nhân ta lại là Khê Hà! Vương gia yên tâm đi, nàng ta đã có dấu hiệu tỉnh dậy, đợi nàng ta tỉnh hẳn thì bản hầu sẽ đưa nàng ta cho Kinh Triệu phủ ngay lập tức.”
“Mặc khác, bản hầu sẽ viết một lá thư giao cho Ninh thân vương, làm sáng tỏ mọi chuyện. Chắc chắn ông ấy cũng không còn lý do để truy cứu chuyện này nữa.”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu với vẻ hài lòng.
“Kẻ biết điều mới là kẻ khôn ngoan, Hầu gia không làm bản vương thất vọng”
Rất nhanh sau đó Đại Tông Chính Viện nhận được thư hòa giải mà Định Sơn Hầu phủ đưa tới.
Định Sơn Hầu tự tay viết, tỏ vẻ mọi chuyện đều là hiểu nhầm. Chính là do Trắc phu nhân trong phủ thù hằn với lão phu nhân nên có ý định trả thù, lại cố ý vu oan cho Thần vương phủ.
Ninh thân vương nhìn thấy lá thư này thì tức tới nỗi đau răng.
“Cái tên Định Sơn Hầu này đúng là vô dụng! Phu nhân nhà mình bị giết mà còn có thể bị thằng nhóc Mộ Dung Bắc Uyên kia thuyết phục, nói không so đo là không so đo
Ninh thân vương nghĩ tới những lời mà Mộ Dung Bắc Uyên uy hiếp mình thì càng thêm tức giận.
Thằng nhóc này càng ngày càng không thèm để Vương thúc là mình đây vào mắt.
Nếu như sau này để nó trèo lên ngai vàng thì sao mình còn ở Kinh Thành được nữa chứ?
Trong Định Sơn Hầu phủ, Khê Hà bị ép uống hết một chén thuốc lớn, cuối cùng nàng ta cũng tỉnh.
Nàng ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Định Sơn Hầu nên mừng thầm trong lòng.
Lão Hầu gia vẫn rất quan tâm mình, xem ra khổ nhục kế này của mình đã dùng đúng rồi.
Ai ngờ Định Sơn Hầu nở nụ cười rồi hỏi: “Khê Hà, tỉnh rồi à?”
“Đúng thế cha, Thần vương phi kia thật sự quá ghê tởm, vậy mà nàng lại hại chết nương, lòng con đau như cắt, thật sự không thể nuốt cục tức này được.”
“Sao người biết lão phu nhân chết rồi?”
Khê Hà nghe nói thế thì run lên: “Chẳng lẽ nương vẫn còn sống ư?” Phản ứng đầu tiên của con người là phản ứng chân thật nhất.
Định Sơn Hầu còn chưa ngu lắm, ông ta nhìn phản ứng của Khê Hà thì cũng đã nhận ra.
Mặc dù sau đó nàng ta tỏ vẻ vui mừng, còn nói lão phu nhân không sao là tốt rồi.
Nhưng Định Sơn Hầu vẫn phát hiện sự không vui của nàng ta.
Ông ta hừ một tiếng rồi nói: “Độc là do người bỏ chứ gì? Có người tìm được độc dược trên người người, người còn dám giảo biện?”
Định Sơn Hầu cứng cả người, ông ta không ngờ rằng mọi chuyện sẽ như thế này.
Nhưng ngẫm lại thì trong khoảng thời gian ở trong phủ, Khê Hà đã nói xấu Thần vương phủ vô số lần, lần nào cũng khen Ngũ vương gia nhân từ “Vương phi của bản vương cũng chẳng ngốc tới mức giết người trong chính nhà của mình, người bình tĩnh mà suy nghĩ cho kỹ hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này là ai?
Phu nhân người bình thường cũng ra tay với Khê Hà khá nhiều lần chứ gì, nếu như ngươi là Khê Hà thì người có hận không? Ngay cả con ngươi cũng vậy, là do Khê Hà giật dây hắn ta đối phó với Thần vương phi. Nhiều chuyện như thế liên kết lại với nhau còn chưa đủ để người nghĩ cho rõ à?”
Định Sơn Hầu nghe Mộ Dung nói thế thì đôi mắt trở nên u ám.
Hắn cũng không vội vàng mà nhìn chằm chằm đối phương.
Một lúc lâu sau Định Sơn Hầu mới quyết định được: “Hóa ra người hại chết phu nhân ta lại là Khê Hà! Vương gia yên tâm đi, nàng ta đã có dấu hiệu tỉnh dậy, đợi nàng ta tỉnh hẳn thì bản hầu sẽ đưa nàng ta cho Kinh Triệu phủ ngay lập tức.”
“Mặc khác, bản hầu sẽ viết một lá thư giao cho Ninh thân vương, làm sáng tỏ mọi chuyện. Chắc chắn ông ấy cũng không còn lý do để truy cứu chuyện này nữa.”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu với vẻ hài lòng.
“Kẻ biết điều mới là kẻ khôn ngoan, Hầu gia không làm bản vương thất vọng”
Rất nhanh sau đó Đại Tông Chính Viện nhận được thư hòa giải mà Định Sơn Hầu phủ đưa tới.
Định Sơn Hầu tự tay viết, tỏ vẻ mọi chuyện đều là hiểu nhầm. Chính là do Trắc phu nhân trong phủ thù hằn với lão phu nhân nên có ý định trả thù, lại cố ý vu oan cho Thần vương phủ.
Ninh thân vương nhìn thấy lá thư này thì tức tới nỗi đau răng.
“Cái tên Định Sơn Hầu này đúng là vô dụng! Phu nhân nhà mình bị giết mà còn có thể bị thằng nhóc Mộ Dung Bắc Uyên kia thuyết phục, nói không so đo là không so đo
Ninh thân vương nghĩ tới những lời mà Mộ Dung Bắc Uyên uy hiếp mình thì càng thêm tức giận.
Thằng nhóc này càng ngày càng không thèm để Vương thúc là mình đây vào mắt.
Nếu như sau này để nó trèo lên ngai vàng thì sao mình còn ở Kinh Thành được nữa chứ?
Trong Định Sơn Hầu phủ, Khê Hà bị ép uống hết một chén thuốc lớn, cuối cùng nàng ta cũng tỉnh.
Nàng ta vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Định Sơn Hầu nên mừng thầm trong lòng.
Lão Hầu gia vẫn rất quan tâm mình, xem ra khổ nhục kế này của mình đã dùng đúng rồi.
Ai ngờ Định Sơn Hầu nở nụ cười rồi hỏi: “Khê Hà, tỉnh rồi à?”
“Đúng thế cha, Thần vương phi kia thật sự quá ghê tởm, vậy mà nàng lại hại chết nương, lòng con đau như cắt, thật sự không thể nuốt cục tức này được.”
“Sao người biết lão phu nhân chết rồi?”
Khê Hà nghe nói thế thì run lên: “Chẳng lẽ nương vẫn còn sống ư?” Phản ứng đầu tiên của con người là phản ứng chân thật nhất.
Định Sơn Hầu còn chưa ngu lắm, ông ta nhìn phản ứng của Khê Hà thì cũng đã nhận ra.
Mặc dù sau đó nàng ta tỏ vẻ vui mừng, còn nói lão phu nhân không sao là tốt rồi.
Nhưng Định Sơn Hầu vẫn phát hiện sự không vui của nàng ta.
Ông ta hừ một tiếng rồi nói: “Độc là do người bỏ chứ gì? Có người tìm được độc dược trên người người, người còn dám giảo biện?”
/1792
|