Dường như sợ La Tước không tin, Hồng Vân lại bổ sung thêm một câu: “Người như tướng quân huynh vốn là anh hùng trong cảm nhận của hầu hết nữ tử. Nếu không nhờ công huynh kháng chiến giết địch nơi tiền tuyến, thì sao chúng ta có thể sống cuộc sống hạnh phúc, ca múa mừng hòa bình thế này”
Mới là lạ.
Hồng Vân âm thầm phản bội Vinh Dương trong lòng, bản thân thì gia nhập phe phái Thịnh Khang trước.
Rất hiếm khi Lạ Tước được nghe phái đẹp khen ngợi trắng ra như vậy, trong lòng cũng khó tránh khỏi rung động.
Hơn nữa nàng ấy lại vừa xinh đẹp vừa chân thành.
Khi hắn còn đang lấy làm sửng sốt, thì gã hầu đứng ngoài cửa nhắc nhở: “Công tử, nên về phủ dùng cơm trưa rồi ạ”
La Tước đứng dậy: “Cảm ơn cô nương đã mời trà, tại hạ cũng nên về rồi. Nếu ngày sau còn có duyên, mong rằng còn có thể gặp lại cô nương lần nữa.”
Hồng Vân nở nụ cười: “La tướng quân nói thật đấy chứ? Không cần miễn cưỡng với ta đâu”
Cuối cùng nàng ấy đã vui trở lại, giọng nói cũng bất giác cao dần lên, nghe thôi tim đã bồi hồi xuyến xao.
La Tước xoay người, nói với vẻ trịnh trọng: “Đương nhiên không miễn cưỡng. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh.”
Nói xong, hắn thấy hơi ảo não, nhất ngôn cửu đỉnh cái gì chứ, hắn còn chẳng biết mình đã hứa hẹn chuyện gì với người ta.
Hồng Vân lại nhẹ nhàng đứng dậy: “Nếu đã là thế, tiểu nữ xem như ta và tướng quân đã trò chuyện rất vui vẻ. Ngày mai lại là cuối tháng, dựa theo thường lệ, lâu Yên Vũ sẽ tổ chức hoạt động đoán đổ đèn. Nếu tướng quân có hứng thú thì đừng ngại đến chơi nhé.”
Nàng ấy nói tới đây, lại nghĩ tới Lạ Tước là võ tướng, chưa chắc đã hiểu hình thức giải trí này của văn nhân.
Thế là Hồng Vân bèn sửa lại lời nói: “Ngoại trừ đố đèn, còn có hoạt động du ngoạn trên thuyền hoa. Lâu Yên Vũ nằm bên bờ hồ Yên Ba, mặc dù đã bắt đầu chớm đông, nhưng hồ nước vẫn chảy chưa kết bằng. Có thể ngồi trên du thuyền ngắm cảnh đẹp, âu cũng là một thú vui tuyệt diệu”
Một nụ cười bất giác nở trên mặt La Tước: “Cô nương có mong tại hạ đến chăng?” Nàng ấy không trả lời mong hay không mong, chỉ nói: “Tướng quân là người đầu tiên khiến tiểu nữ mở miệng mời đấy” Có những lời này của nàng ấy, La Tước mấp máy môi: “Được, đêm mai gặp lại.”
Hồng Vân càng vui vẻ, đích thân tiễn hắn ra tận cửa.
Đám người đi xuống cầu thang rồi, nàng ấy lại sải bước đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa ra. Rất nhanh, Lạ Tước và người hầu của hắn đã đi tới đường phố, Hồng Vân nâng cằm, dõi theo bóng lưng của hắn.
Không biết vì sao, La Tước bất chợt xoay người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía phòng của nàng ấy một cái.
Ánh nhìn này khiến cả hai người đều đứng sững ngay tại chỗ. Rồi lập tức đều bật cười.
Hồng Vân thoải mái vẫy vẫy tay với hắn, La Tước xoay người lên ngựa, chậm rãi đi về phía nhà.
Khi Lạ Tước về đến nhà, trên bàn đã đặt sẵn mâm cơm.
La Kiều Oanh ngồi gần hẳn nhất, không biết vì lý do gì mà bất thình lình hít sâu mấy hơi, rồi đột nhiên tiến tới bên cạnh hắn.
“Muội làm gì đấy?” La Tước lui về sau một bước.
“Huynh, trên người huynh thơm lắm nhé, hình như dính phải mùi phấn thơm nào đó. Không phải huynh nói hôm nay muốn tới trường bắn à, sao lại vương mùi thơm này được, chẳng có nhẽ… gặp riêng nữ tử nào à”
Nghe nàng ấy nói thế, La Tước thật sự nể phục rồi. Cô muội muội này của hắn có mũi chó đấy à, thế mà cũng ngửi ra được.
Chẳng lẽ thật sự có mùi hương mà hắn không nhận ra ư?
Hắn không nhịn được, nâng tay áo lên hít hít.
La lão phu nhân vừa thấy động tác ấy của hắn, mắt sáng lên: “Chẳng lẽ bị Kiều Oanh nói đúng thật à. Mau nói nương nghe, con đi gặp tiểu thư nhà ai đấy”
“Nương đừng nghe muội ấy nói linh tinh”
Mới là lạ.
Hồng Vân âm thầm phản bội Vinh Dương trong lòng, bản thân thì gia nhập phe phái Thịnh Khang trước.
Rất hiếm khi Lạ Tước được nghe phái đẹp khen ngợi trắng ra như vậy, trong lòng cũng khó tránh khỏi rung động.
Hơn nữa nàng ấy lại vừa xinh đẹp vừa chân thành.
Khi hắn còn đang lấy làm sửng sốt, thì gã hầu đứng ngoài cửa nhắc nhở: “Công tử, nên về phủ dùng cơm trưa rồi ạ”
La Tước đứng dậy: “Cảm ơn cô nương đã mời trà, tại hạ cũng nên về rồi. Nếu ngày sau còn có duyên, mong rằng còn có thể gặp lại cô nương lần nữa.”
Hồng Vân nở nụ cười: “La tướng quân nói thật đấy chứ? Không cần miễn cưỡng với ta đâu”
Cuối cùng nàng ấy đã vui trở lại, giọng nói cũng bất giác cao dần lên, nghe thôi tim đã bồi hồi xuyến xao.
La Tước xoay người, nói với vẻ trịnh trọng: “Đương nhiên không miễn cưỡng. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh.”
Nói xong, hắn thấy hơi ảo não, nhất ngôn cửu đỉnh cái gì chứ, hắn còn chẳng biết mình đã hứa hẹn chuyện gì với người ta.
Hồng Vân lại nhẹ nhàng đứng dậy: “Nếu đã là thế, tiểu nữ xem như ta và tướng quân đã trò chuyện rất vui vẻ. Ngày mai lại là cuối tháng, dựa theo thường lệ, lâu Yên Vũ sẽ tổ chức hoạt động đoán đổ đèn. Nếu tướng quân có hứng thú thì đừng ngại đến chơi nhé.”
Nàng ấy nói tới đây, lại nghĩ tới Lạ Tước là võ tướng, chưa chắc đã hiểu hình thức giải trí này của văn nhân.
Thế là Hồng Vân bèn sửa lại lời nói: “Ngoại trừ đố đèn, còn có hoạt động du ngoạn trên thuyền hoa. Lâu Yên Vũ nằm bên bờ hồ Yên Ba, mặc dù đã bắt đầu chớm đông, nhưng hồ nước vẫn chảy chưa kết bằng. Có thể ngồi trên du thuyền ngắm cảnh đẹp, âu cũng là một thú vui tuyệt diệu”
Một nụ cười bất giác nở trên mặt La Tước: “Cô nương có mong tại hạ đến chăng?” Nàng ấy không trả lời mong hay không mong, chỉ nói: “Tướng quân là người đầu tiên khiến tiểu nữ mở miệng mời đấy” Có những lời này của nàng ấy, La Tước mấp máy môi: “Được, đêm mai gặp lại.”
Hồng Vân càng vui vẻ, đích thân tiễn hắn ra tận cửa.
Đám người đi xuống cầu thang rồi, nàng ấy lại sải bước đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa ra. Rất nhanh, Lạ Tước và người hầu của hắn đã đi tới đường phố, Hồng Vân nâng cằm, dõi theo bóng lưng của hắn.
Không biết vì sao, La Tước bất chợt xoay người, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía phòng của nàng ấy một cái.
Ánh nhìn này khiến cả hai người đều đứng sững ngay tại chỗ. Rồi lập tức đều bật cười.
Hồng Vân thoải mái vẫy vẫy tay với hắn, La Tước xoay người lên ngựa, chậm rãi đi về phía nhà.
Khi Lạ Tước về đến nhà, trên bàn đã đặt sẵn mâm cơm.
La Kiều Oanh ngồi gần hẳn nhất, không biết vì lý do gì mà bất thình lình hít sâu mấy hơi, rồi đột nhiên tiến tới bên cạnh hắn.
“Muội làm gì đấy?” La Tước lui về sau một bước.
“Huynh, trên người huynh thơm lắm nhé, hình như dính phải mùi phấn thơm nào đó. Không phải huynh nói hôm nay muốn tới trường bắn à, sao lại vương mùi thơm này được, chẳng có nhẽ… gặp riêng nữ tử nào à”
Nghe nàng ấy nói thế, La Tước thật sự nể phục rồi. Cô muội muội này của hắn có mũi chó đấy à, thế mà cũng ngửi ra được.
Chẳng lẽ thật sự có mùi hương mà hắn không nhận ra ư?
Hắn không nhịn được, nâng tay áo lên hít hít.
La lão phu nhân vừa thấy động tác ấy của hắn, mắt sáng lên: “Chẳng lẽ bị Kiều Oanh nói đúng thật à. Mau nói nương nghe, con đi gặp tiểu thư nhà ai đấy”
“Nương đừng nghe muội ấy nói linh tinh”
/1792
|