Đối phương không nghĩ rằng mình lại gặp được La Tước, hơi sửng sốt.
Thấy ánh mắt sắc bén của La Tước, hắn ta vội vàng hành lễ: “Bẩm tướng quân, hạ quan chính là thuộc hạ của Tấn thống lĩnh, hoàng thượng đang ở chỗ này, muốn được gặp cô nương Hồng Vân”
Ngón tay Hồng Vân siết chặt lại, La Tước cảm thấy nàng ấy đang căng thẳng.
Hắn nhíu mày: “Hoàng thượng đang ở đây sao? Muốn gặp Hồng Vân?”
La Tước quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt có chút khó coi của Hồng Vân, hắn cũng nghiêm túc theo.
Nàng ấy cắn môi dưới, giống như sợ sẽ tạo ra ảnh hưởng gì không tốt cho La Tước, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Thế nhưng Lạ Tước lại nắm chặt tay của nàng ấy, không cho nàng có cơ hội giãy ra.
Hai người im lặng giằng co mấy giây, Hồng Vân uất ức liếc nhìn hắn: “Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Nàng ấy bảo người được hoàng thượng phái đến đi trước, sau đó nhanh chóng nói chuyện mấy ngày trước vào cung và đụng phải Chiêu Vũ đế.
“Hoàng thượng bảo muội đánh đàn?”
Hồng Vân chậm rãi gật đầu, lo lắng nói: “Vương phi biết ta không muốn bị hoàng thượng chú ý đến, cố ý nói rằng ta đã có người trong lòng mình. Nhưng đó chỉ là cái cớ, không phải là sự thật. Ta vốn tưởng rằng hoàng thượng sẽ không đến tìm ta nữa, không ngờ rằng hôm nay ngài ấy lại xuất cung”
La Tước không nói gì.
Hồng Vân không khỏi nhìn hắn: “Tướng quân cũng không cần đi lên trên đầu, thân phận của ta cũng không tốt đẹp gì, ngài lại là trọng thần của triều đình. Nếu để hoàng thượng nhìn thấy ngài đi cùng với ta, chỉ sợ sẽ bôi nhọ thanh danh của ngài. Hơn nữa, có lẽ hoàng thượng cũng không làm gì ta, ta.”
“Ta đi lên với muội.” La Tước ngắt lời nàng ấy.
“Hồng Vân, hôm qua cũng không phải là lần đầu tiên ta đến lâu Yên Vũ, cho nên cũng không phải chúng ta mới quen biết nhau từ hôm qua. Khi ta hồi kinh vào cuối thu, đã trở thành khách quen của muội, ta thích nghe muội đánh đàn, cho nên thường hay đến đây, thường xuyên qua lại, cho nên đã nảy sinh tình cảm với muội.”
Hồng Vân không thể tin nhìn hắn: “Huynh, huynh cần gì phải làm như vậy chứ, ta chỉ là một cô nương lầu xanh, căn bản không đáng để huynh vì ta mà đắc tội với hoàng thương”
“Ta hành quân đánh trận, xứng đáng với quốc gia, xứng đáng với quân vương. Ta có thể bảo vệ được nữ nhân mà ta thích”
Nghe hắn nói thích mình, Hồng Vân cắn chặt răng.
Đi đến cửa, công công ở bên trong đã nhanh chóng mở cửa ra.
Chiêu Vũ để ngồi ngay ngắn sau bàn trà, nhìn chằm chằm vào hai người vừa mới đến.
Đầu tiên ánh mắt của hắn nhìn vào tay hai người đang nắm vào với nhau.
Sao đó nhìn lướt qua khuôn mặt của Hồng Vân và La Tước
“La ái khanh à” Chiêu Vũ để không cảm xúc mở miệng: “Ngươi thật có nhã hứng, trẫm lại không biết, ngươi cũng là khách quen của lâu Yên Vũ?”
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng liếc nhìn nhau, cũng thấy được chút ngạc nhiên ở trong mắt nhau.
Mộ Dung Bắc Tô trừng mắt nhìn Lạ Tước, giống như không muốn tiếp tục nhìn nữa, có chút tức giận nhắm mắt lại.
Thấy ánh mắt sắc bén của La Tước, hắn ta vội vàng hành lễ: “Bẩm tướng quân, hạ quan chính là thuộc hạ của Tấn thống lĩnh, hoàng thượng đang ở chỗ này, muốn được gặp cô nương Hồng Vân”
Ngón tay Hồng Vân siết chặt lại, La Tước cảm thấy nàng ấy đang căng thẳng.
Hắn nhíu mày: “Hoàng thượng đang ở đây sao? Muốn gặp Hồng Vân?”
La Tước quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt có chút khó coi của Hồng Vân, hắn cũng nghiêm túc theo.
Nàng ấy cắn môi dưới, giống như sợ sẽ tạo ra ảnh hưởng gì không tốt cho La Tước, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Thế nhưng Lạ Tước lại nắm chặt tay của nàng ấy, không cho nàng có cơ hội giãy ra.
Hai người im lặng giằng co mấy giây, Hồng Vân uất ức liếc nhìn hắn: “Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Nàng ấy bảo người được hoàng thượng phái đến đi trước, sau đó nhanh chóng nói chuyện mấy ngày trước vào cung và đụng phải Chiêu Vũ đế.
“Hoàng thượng bảo muội đánh đàn?”
Hồng Vân chậm rãi gật đầu, lo lắng nói: “Vương phi biết ta không muốn bị hoàng thượng chú ý đến, cố ý nói rằng ta đã có người trong lòng mình. Nhưng đó chỉ là cái cớ, không phải là sự thật. Ta vốn tưởng rằng hoàng thượng sẽ không đến tìm ta nữa, không ngờ rằng hôm nay ngài ấy lại xuất cung”
La Tước không nói gì.
Hồng Vân không khỏi nhìn hắn: “Tướng quân cũng không cần đi lên trên đầu, thân phận của ta cũng không tốt đẹp gì, ngài lại là trọng thần của triều đình. Nếu để hoàng thượng nhìn thấy ngài đi cùng với ta, chỉ sợ sẽ bôi nhọ thanh danh của ngài. Hơn nữa, có lẽ hoàng thượng cũng không làm gì ta, ta.”
“Ta đi lên với muội.” La Tước ngắt lời nàng ấy.
“Hồng Vân, hôm qua cũng không phải là lần đầu tiên ta đến lâu Yên Vũ, cho nên cũng không phải chúng ta mới quen biết nhau từ hôm qua. Khi ta hồi kinh vào cuối thu, đã trở thành khách quen của muội, ta thích nghe muội đánh đàn, cho nên thường hay đến đây, thường xuyên qua lại, cho nên đã nảy sinh tình cảm với muội.”
Hồng Vân không thể tin nhìn hắn: “Huynh, huynh cần gì phải làm như vậy chứ, ta chỉ là một cô nương lầu xanh, căn bản không đáng để huynh vì ta mà đắc tội với hoàng thương”
“Ta hành quân đánh trận, xứng đáng với quốc gia, xứng đáng với quân vương. Ta có thể bảo vệ được nữ nhân mà ta thích”
Nghe hắn nói thích mình, Hồng Vân cắn chặt răng.
Đi đến cửa, công công ở bên trong đã nhanh chóng mở cửa ra.
Chiêu Vũ để ngồi ngay ngắn sau bàn trà, nhìn chằm chằm vào hai người vừa mới đến.
Đầu tiên ánh mắt của hắn nhìn vào tay hai người đang nắm vào với nhau.
Sao đó nhìn lướt qua khuôn mặt của Hồng Vân và La Tước
“La ái khanh à” Chiêu Vũ để không cảm xúc mở miệng: “Ngươi thật có nhã hứng, trẫm lại không biết, ngươi cũng là khách quen của lâu Yên Vũ?”
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng liếc nhìn nhau, cũng thấy được chút ngạc nhiên ở trong mắt nhau.
Mộ Dung Bắc Tô trừng mắt nhìn Lạ Tước, giống như không muốn tiếp tục nhìn nữa, có chút tức giận nhắm mắt lại.
/1792
|