Viên Hoàng hậu nghe vậy thì cười: “Thần thiếp cũng muốn biết, chỉ là một tài nhận nho nhỏ, vì sao lúc ấy Lan Quý phi thẩm tra vụ án lại tốn nhiều tâm sức, nhất quyết phải ép người ta vào đường cùng”
Ánh mắt Chiêu Vũ để hơi mơ hồ, lại nghe Viên hoàng hậu nói: “Hắn Hoàng thượng còn nhớ, Lan Quý phi từng nói Du tài nhân và biểu ca trong nhà có tư tình, thân không còn trong sạch nhưng lại giấu giếm sự thật đưa vào cung. Nhưng gần đây thản thiếp mới phát hiện, Du tài nhân căn bản chưa bị phá thân. Cái gọi là thủ cung sa, cũng không thể chứng minh được gì, thậm chí lúc tắm cọ mạnh, cũng sẽ bị xoá mất.”
Lạc Quý phi ở bên cạnh nghe nói vậy thì ngạc nhiên che miệng.
Sắc mặt Chiêu Vũ đề sa sầm, nhìn nha hoàn bên cạnh Du tài nhân quỳ xuống thuật lại từ đầu đến cuối tình hình vừa mới kể cho Hoàng hậu nghe một lần nữa.
Nàng ấy giơ tay lên trời mà thề: “Hoàng thượng, trước khi tiểu thư nhà nô tỉ vào cung còn chưa nói được mấy câu với vị biểu ca phương xa kia, sao có thể có tư tỉnh được? Nô tỉ lầy mạng ra thề, nếu nói dối nửa câu, nguyện bị thiên lôi đánh chết”
Viên Hoàng hậu ra hiệu cho Hình cô cô của Ngự chưởng ty lấy ra một tờ giấy đã cũ.
“Đây là vật chứng luôn cất giữ ở Ngự chưởng ty, đích thực là một bài thơ tình. Những bài thơ này căn bản không viết cho Du tài nhân, mà biểu ca Trình Minh Kỳ của nàng viết cho thê tử: trong nhà. Trong nhà Trình Minh Kỳ đã có một thê tử, hôm nay cũng ở kinh thành, vẫn luôn muốn tìm chân tướng năm đó trượng phu bị hại. Nhũ danh của nàng là Khanh Khanh”
Chiêu Vũ để vò tờ giấy mỏng trong tay: “Sao Hoàng hậu biết được hình hình của người kia? Tại Sao lâu như vậy, bây giờ nha hoàn này mới nói?”
*Trước kia cả hai chủ tớ đều vị nhốt vào Chu Van cung, không có lệnh không dám bước ra khỏi cửa cung nửa nước. Nhưng cách đây không lâu, nghe nói Sơ phi nương nương giấu một nữ tử ở Chu Vận cung, mà dường như Thần Vương phi có quen biết nữ tử đó, đi qua thăm. Nha hoàn của Du tài nhân mới tìm cơ hội nói cho Thần Vương phi. Thần Vương phi cũng không dám chậm trễ, tới bẩn báo với thần thiếp”
Đương nhiên, nữ tử đó chính là Hồng Vân.
Nói như vậy thì cũng hợp lý.
Chiêu Vũ để nhìn tờ giấy trong tay: “Cho dù như vậy, cũng không thể chứng minh bọn họ không có tự tình. Hai người này đều chỉ là nhân vật nhỏ bé, muốn hại cũng phải có lý do chứ?
*Vị biểu ca kia của Du Tài nhận là hội nguyên năm đó, tên là Trình Minh Kỳ. Nghe nói hắn là một thanh niên hết sức thông minh, nều tham gia thi Hội, nói không chừng có thẻ đố tam giáp.
Nhưng trước khi thi Hội hắn lại bị xích trong ngực rồi. Năm đó tát cả tạm giam đều xuất phát từ: thư viện Dụ Hoà, Thám hoa Tổng Đạt, là tiểu nhi tử của Phó viện trưởng Tổng Duy Viên Hoàng hậu vẫn chưa nói hết, bỗng có cung nhân vội vàng bẩm báo: “Hoàng thượng, Ninh Thân vương nửa đêm vào cung, nói có chuyện quan trọng tìm ngài. Ngài áy nghe nói ngài ở Tê Ngô điện nên đã chờ bên ngoài trăm thước, không biết khi nào Hoàng thượng tuyển vào?”
*Bảo đệ ấy vào đi.”
Bởi vì Ninh thần vương tới nên Hoàng hậu không nói thêm nữa.
Nàng ra hiệu cho ma ma đưa hết người trong điện đi, chỉ để mình và Lạc Quý phi ở lại.
Ninh thân vương đi rất gấp, vừa vào điện, thấy mọi người thì lập tức hành lễ.
Chiêu Vũ để khó hiểu hỏi: “Đã trễ thế này, xảy ra chuyện gì mà người gấp gáp như vậy?”
“Bầm hoàng thượng, thần để nhận được tin tức, nói Thần ‘Vương điện hạ cho người mang binh đến nhà Phó viện trưởng thư viện Dụ Hoà, Tống Duy, không nói lời nào đã mang hai cha con nhà họ Tống tới Kinh Triệu phủ. Chuyện này đúng là càn quấy! Sắp tới thị Hội, rất nhiều thí sinh đều xem thư viện Dụ Hoà như thánh điện trong lòng, làm như vậy, tuyệt đối sẽ làm loạn tâm trạng thí sinh. Xin Hoàng thượng hạ chỉ, để Thần Vương đừng làm xằng bậy”.
Chiêu Vũ để vừa nghe Hoàng hậu nói tới thư viện Dụ Hoà chưa được bao lâu đã nghe Ninh thân vương nhắc tới lần nữa.
Hắn giật mình, mặc dù thỉnh thoảng lão Tứ sẽ hành động theo cảm tính, nhưng đối với việc công, nó chưa bao giờ cầu thả.
Cộng thêm chuyện nó lại là hoàng tử phụ trách sắp xép cho thí sinh lần này, tuyệt đối sẽ không có chuyện làm ẩu.
*Ninh thần vương, người nên nói chuyện rõ ràng, tại sao Thần Vương lại mang cha con Tống Duy đi? Có lý do gì sao?”
Ninh thần vương thở dài: “Thần đệ nghe nói có mấy học trì đi thi tranh chấp nội bộ, suýt nữa thì chết người. Đại khái có một người trong số đó nhát gan sợ chuyện, nên kéo nhà họ Tổng vào, nói là bị nhà họ Tống sai khiến. Đây, đây quả thực là chuyện dở khóc dở cười. Nhà họ Tống là nhà dòng dõi, sao có thể sai sát thủ giết một thí sinh nho nhỏ chứ?”
Ánh mắt Chiêu Vũ để hơi mơ hồ, lại nghe Viên hoàng hậu nói: “Hắn Hoàng thượng còn nhớ, Lan Quý phi từng nói Du tài nhân và biểu ca trong nhà có tư tình, thân không còn trong sạch nhưng lại giấu giếm sự thật đưa vào cung. Nhưng gần đây thản thiếp mới phát hiện, Du tài nhân căn bản chưa bị phá thân. Cái gọi là thủ cung sa, cũng không thể chứng minh được gì, thậm chí lúc tắm cọ mạnh, cũng sẽ bị xoá mất.”
Lạc Quý phi ở bên cạnh nghe nói vậy thì ngạc nhiên che miệng.
Sắc mặt Chiêu Vũ đề sa sầm, nhìn nha hoàn bên cạnh Du tài nhân quỳ xuống thuật lại từ đầu đến cuối tình hình vừa mới kể cho Hoàng hậu nghe một lần nữa.
Nàng ấy giơ tay lên trời mà thề: “Hoàng thượng, trước khi tiểu thư nhà nô tỉ vào cung còn chưa nói được mấy câu với vị biểu ca phương xa kia, sao có thể có tư tỉnh được? Nô tỉ lầy mạng ra thề, nếu nói dối nửa câu, nguyện bị thiên lôi đánh chết”
Viên Hoàng hậu ra hiệu cho Hình cô cô của Ngự chưởng ty lấy ra một tờ giấy đã cũ.
“Đây là vật chứng luôn cất giữ ở Ngự chưởng ty, đích thực là một bài thơ tình. Những bài thơ này căn bản không viết cho Du tài nhân, mà biểu ca Trình Minh Kỳ của nàng viết cho thê tử: trong nhà. Trong nhà Trình Minh Kỳ đã có một thê tử, hôm nay cũng ở kinh thành, vẫn luôn muốn tìm chân tướng năm đó trượng phu bị hại. Nhũ danh của nàng là Khanh Khanh”
Chiêu Vũ để vò tờ giấy mỏng trong tay: “Sao Hoàng hậu biết được hình hình của người kia? Tại Sao lâu như vậy, bây giờ nha hoàn này mới nói?”
*Trước kia cả hai chủ tớ đều vị nhốt vào Chu Van cung, không có lệnh không dám bước ra khỏi cửa cung nửa nước. Nhưng cách đây không lâu, nghe nói Sơ phi nương nương giấu một nữ tử ở Chu Vận cung, mà dường như Thần Vương phi có quen biết nữ tử đó, đi qua thăm. Nha hoàn của Du tài nhân mới tìm cơ hội nói cho Thần Vương phi. Thần Vương phi cũng không dám chậm trễ, tới bẩn báo với thần thiếp”
Đương nhiên, nữ tử đó chính là Hồng Vân.
Nói như vậy thì cũng hợp lý.
Chiêu Vũ để nhìn tờ giấy trong tay: “Cho dù như vậy, cũng không thể chứng minh bọn họ không có tự tình. Hai người này đều chỉ là nhân vật nhỏ bé, muốn hại cũng phải có lý do chứ?
*Vị biểu ca kia của Du Tài nhận là hội nguyên năm đó, tên là Trình Minh Kỳ. Nghe nói hắn là một thanh niên hết sức thông minh, nều tham gia thi Hội, nói không chừng có thẻ đố tam giáp.
Nhưng trước khi thi Hội hắn lại bị xích trong ngực rồi. Năm đó tát cả tạm giam đều xuất phát từ: thư viện Dụ Hoà, Thám hoa Tổng Đạt, là tiểu nhi tử của Phó viện trưởng Tổng Duy Viên Hoàng hậu vẫn chưa nói hết, bỗng có cung nhân vội vàng bẩm báo: “Hoàng thượng, Ninh Thân vương nửa đêm vào cung, nói có chuyện quan trọng tìm ngài. Ngài áy nghe nói ngài ở Tê Ngô điện nên đã chờ bên ngoài trăm thước, không biết khi nào Hoàng thượng tuyển vào?”
*Bảo đệ ấy vào đi.”
Bởi vì Ninh thần vương tới nên Hoàng hậu không nói thêm nữa.
Nàng ra hiệu cho ma ma đưa hết người trong điện đi, chỉ để mình và Lạc Quý phi ở lại.
Ninh thân vương đi rất gấp, vừa vào điện, thấy mọi người thì lập tức hành lễ.
Chiêu Vũ để khó hiểu hỏi: “Đã trễ thế này, xảy ra chuyện gì mà người gấp gáp như vậy?”
“Bầm hoàng thượng, thần để nhận được tin tức, nói Thần ‘Vương điện hạ cho người mang binh đến nhà Phó viện trưởng thư viện Dụ Hoà, Tống Duy, không nói lời nào đã mang hai cha con nhà họ Tống tới Kinh Triệu phủ. Chuyện này đúng là càn quấy! Sắp tới thị Hội, rất nhiều thí sinh đều xem thư viện Dụ Hoà như thánh điện trong lòng, làm như vậy, tuyệt đối sẽ làm loạn tâm trạng thí sinh. Xin Hoàng thượng hạ chỉ, để Thần Vương đừng làm xằng bậy”.
Chiêu Vũ để vừa nghe Hoàng hậu nói tới thư viện Dụ Hoà chưa được bao lâu đã nghe Ninh thân vương nhắc tới lần nữa.
Hắn giật mình, mặc dù thỉnh thoảng lão Tứ sẽ hành động theo cảm tính, nhưng đối với việc công, nó chưa bao giờ cầu thả.
Cộng thêm chuyện nó lại là hoàng tử phụ trách sắp xép cho thí sinh lần này, tuyệt đối sẽ không có chuyện làm ẩu.
*Ninh thần vương, người nên nói chuyện rõ ràng, tại sao Thần Vương lại mang cha con Tống Duy đi? Có lý do gì sao?”
Ninh thần vương thở dài: “Thần đệ nghe nói có mấy học trì đi thi tranh chấp nội bộ, suýt nữa thì chết người. Đại khái có một người trong số đó nhát gan sợ chuyện, nên kéo nhà họ Tổng vào, nói là bị nhà họ Tống sai khiến. Đây, đây quả thực là chuyện dở khóc dở cười. Nhà họ Tống là nhà dòng dõi, sao có thể sai sát thủ giết một thí sinh nho nhỏ chứ?”
/1792
|