77 Mộ Dung Bắc Uyên được Triệu Khương Lan nhắc nhở mới nhớ tới chuyện phiền phức này, không khỏi nở một nụ cười khổ.
Mấy ngày nay nhờ vào phương thuốc của nàng nên cơn đau đã giảm đi rất nhiều. Con người một khi nhàn nhã đã lâu thì sẽ quên mát đau khổ, điều này quả nhiên không sai.
Vở tuồng mà Triệu Khương Lan muốn đơn giản, cũng không hề nói quá rằng mưu kế của nàng để lộ trăm ngàn sơ hở, nhưng có thể giữ chân Trầm Hi Nguyệt là được. Sau khi quay.
về phủ dùng bữa xong, Triệu Khương Lan dẫn theo một đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới Lạc Hương Các.
Bây giờ Thẩm Hi Nguyệt chỉ cần trông thấy nàng lập tức cảm thầy đau đầu, ngay cả sắc mặt cũng không thèm che giấu.
Nàng ta lạnh lùng cười mỉa mai một tiếng: “Không biết Vương phi dẫn theo nhiều người như thế đến nơi ở của ta đề làm gì vậy?”.
Triệu Khương Lan đặt mạnh một chén canh lên chiếc bàn trong phòng của nàng ta.
“Bổn cung muốn làm gì à? Lời này đáng lẽ hắn là bổn cung hỏi người mới đúng, Thẩm Hi Nguyệt là gan người thật lớn! Thế nhưng dám sai người hạ độc vào bữa tối của bổn cung!”
Chén canh đặt trên bàn còn đang cắm một chiếc trâm bạc. Lúc này chiếc trâm đã biến đen một nửa trông vô cùng đáng sợ.
Tháy Triệu Khương Lan nói có sách mách có chứng, Thẩm Hi Nguyệt cuống lên: “Ta đang yên đang lành sao phải hạ độc ngươi chứ? Nếu như người xảy ra chuyện thì chẳng phải người đáng nghỉ nhất là ta hay sao? Ta cũng không ngu ngốc đến mức này, chuyện này không hề có liên quan gì đến ta cả, ai mà biết người ở bên ngoài đắc tội người nào nên đối phương mới ra tay, đừng có đổ lên đầu ta”.
“Nha hoàn thử thức ăn cho bồn cung vừa mới uống thứ hai ngụm, hiện giờ bụng đau dữ dội phủ này ngoại trừ ngươi ra thì còn ai dám ra tay chứ, nhanh chóng đưa thuốc giải ra đây, bổn cung sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”
Thẩm Hi Nguyệt tức giận đến mức giậm chân: “Ta đã nói rồi chuyện này không liên quan gì đến ta hệt”
Triệu Khương Lan nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi nói không tính, người giấu chất độc ở trong phủ này còn ít hay sao, đầu tiên là việc phu nhân của Định Sơn Hầu xảy ra chuyện Khê Hà đã nhận tội, vì người may mắn nên mới không bị vạch trần, lần này không biết lại bỏ thứ gì nữa mà có thể khiến cho người khác phải đau đớn như vậy, đừng có nói nhảm nữa mau đưa thuốc giải ra đây, nếu không người cũng đừng nghĩ tới việc đi đâu cả”
“Dựa vào cái gì chứ?” Thảm Hi Nguyệt không cam lòng.
Nhưng không chịu thì cũng hết cách, Triệu Khương đã sai người trực tiếp bưng kín viện nà
đến độ một giọt nước cũng không lọt.
Đừng nói là người sống sờ sờ mà ngay cả một con mèo cũng không chạy được.
Vốn dĩ những người hầu hạ ở đây đều bị trông coi chặt chẽ, tất cả việc đi lại cũng bị người theo dõi sát sao.
Bề ngoài nhìn có vẻ như là thị vệ canh giữ phủ đệ, nhưng thật ra là do Triệu Khương Lan âm thầm dặn dò Phượng Vệ nhìn chằm chằm.
Tóm lại trước khi Mộ Dung Bắc Uyên giải quyết xong mọi chuyện ở bên kia thỉ Thảm Hi Nguyệt cũng đừng mong đi đâu cả Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng sắp xếp đầu vào đó tự nhiên cũng yên tâm phần nào. Khi hắn đến gặp Thẩm Hi Nguyệt thì đã nghe thấy đối phương mở miệng lên án với đôi mắt đấm lệ.
“Hành động này của Vương phi quả thật là khinh người quá đáng! Thiếp biết Vương gia không yêu thiếp nhưng thiếp chắc chắn không thể nào làm ra loại chuyện hạ độc này được, sao nàng ta không hề đưa ra bằng chứng mà đã bưng kín nơi ở của thiếp lại, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì thiếp không biết phải giấu mặt mũi vào đầu nữa?”
Mộ Dung Bắc Uyên vuốt ve chiếc đầu của Tuyết Nhi sau đó dửng dưng tiếp lời: “Vương phi làm chủ hậu viện, nếu nàng ấy không chịu mở lời thì bổn vương cũng không có cách nào cả.
Chẳng qua nàng ấy chỉ có thể cám cửa nàng một khoảng thời gian mà không phải nhốt nàng cả đời, chờ thêm mấy ngày nữa nàng ấy nguôi giận hoặc là nha hoàn kia tìm được thuốc giải, bổn vương sẽ giục vương phi thả người, làm như vậy cũng được đi”
Thẩm Hi Nguyệt vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Mộ Dung Bắc Uyên mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Cứ làm như thế đi, chỉ phí ăn mặc trong viện của nàng cũng sẽ không thiếu một phần nào cả, chẳng qua có hơi chút bó buộc nhưng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Hắn đứng dậy rồi bước ra ngoài, không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta. Khi quay trở lại Tịch Chiếu Các, Triệu Khương Lan đang cười híp mắt thưởng thức trà dưỡng nhan. “Thảm Hi Nguyệt lại tìm chàng khóc lóc kể khổ rồi đúng không?”
“Có khóc lóc kể khổ thì ta cũng lười để ý tới nàng ta, toàn bộ sân đều đóng kín sẽ không gửi được thư từ ra ngoài, chắc hẳn sẽ không xảy ra điều gì sai sót đâu”.
Triệu Khương Lan cảm thấy vô cùng hài lòng rồi dựa vào hẳn sau đó mở miệng nói: “Ngày mai ở Thần Hộ Môn, bọn chàng định làm như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên đã tính toán xong xuôi: “Tần Nguyên sẽ công bồ bản nhận tội trên triều, còn bổn vương sẽ dẫn theo các quan viên của phủ Thiệu Vương đến quỳ ở bên ngoài của Thần Hộ.
Môn, dâng tẩu yêu cầu xử lý một loạt quan lại của Thư viện Dụ Hòa”
Mấy ngày nay nhờ vào phương thuốc của nàng nên cơn đau đã giảm đi rất nhiều. Con người một khi nhàn nhã đã lâu thì sẽ quên mát đau khổ, điều này quả nhiên không sai.
Vở tuồng mà Triệu Khương Lan muốn đơn giản, cũng không hề nói quá rằng mưu kế của nàng để lộ trăm ngàn sơ hở, nhưng có thể giữ chân Trầm Hi Nguyệt là được. Sau khi quay.
về phủ dùng bữa xong, Triệu Khương Lan dẫn theo một đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới Lạc Hương Các.
Bây giờ Thẩm Hi Nguyệt chỉ cần trông thấy nàng lập tức cảm thầy đau đầu, ngay cả sắc mặt cũng không thèm che giấu.
Nàng ta lạnh lùng cười mỉa mai một tiếng: “Không biết Vương phi dẫn theo nhiều người như thế đến nơi ở của ta đề làm gì vậy?”.
Triệu Khương Lan đặt mạnh một chén canh lên chiếc bàn trong phòng của nàng ta.
“Bổn cung muốn làm gì à? Lời này đáng lẽ hắn là bổn cung hỏi người mới đúng, Thẩm Hi Nguyệt là gan người thật lớn! Thế nhưng dám sai người hạ độc vào bữa tối của bổn cung!”
Chén canh đặt trên bàn còn đang cắm một chiếc trâm bạc. Lúc này chiếc trâm đã biến đen một nửa trông vô cùng đáng sợ.
Tháy Triệu Khương Lan nói có sách mách có chứng, Thẩm Hi Nguyệt cuống lên: “Ta đang yên đang lành sao phải hạ độc ngươi chứ? Nếu như người xảy ra chuyện thì chẳng phải người đáng nghỉ nhất là ta hay sao? Ta cũng không ngu ngốc đến mức này, chuyện này không hề có liên quan gì đến ta cả, ai mà biết người ở bên ngoài đắc tội người nào nên đối phương mới ra tay, đừng có đổ lên đầu ta”.
“Nha hoàn thử thức ăn cho bồn cung vừa mới uống thứ hai ngụm, hiện giờ bụng đau dữ dội phủ này ngoại trừ ngươi ra thì còn ai dám ra tay chứ, nhanh chóng đưa thuốc giải ra đây, bổn cung sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”
Thẩm Hi Nguyệt tức giận đến mức giậm chân: “Ta đã nói rồi chuyện này không liên quan gì đến ta hệt”
Triệu Khương Lan nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi nói không tính, người giấu chất độc ở trong phủ này còn ít hay sao, đầu tiên là việc phu nhân của Định Sơn Hầu xảy ra chuyện Khê Hà đã nhận tội, vì người may mắn nên mới không bị vạch trần, lần này không biết lại bỏ thứ gì nữa mà có thể khiến cho người khác phải đau đớn như vậy, đừng có nói nhảm nữa mau đưa thuốc giải ra đây, nếu không người cũng đừng nghĩ tới việc đi đâu cả”
“Dựa vào cái gì chứ?” Thảm Hi Nguyệt không cam lòng.
Nhưng không chịu thì cũng hết cách, Triệu Khương đã sai người trực tiếp bưng kín viện nà
đến độ một giọt nước cũng không lọt.
Đừng nói là người sống sờ sờ mà ngay cả một con mèo cũng không chạy được.
Vốn dĩ những người hầu hạ ở đây đều bị trông coi chặt chẽ, tất cả việc đi lại cũng bị người theo dõi sát sao.
Bề ngoài nhìn có vẻ như là thị vệ canh giữ phủ đệ, nhưng thật ra là do Triệu Khương Lan âm thầm dặn dò Phượng Vệ nhìn chằm chằm.
Tóm lại trước khi Mộ Dung Bắc Uyên giải quyết xong mọi chuyện ở bên kia thỉ Thảm Hi Nguyệt cũng đừng mong đi đâu cả Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng sắp xếp đầu vào đó tự nhiên cũng yên tâm phần nào. Khi hắn đến gặp Thẩm Hi Nguyệt thì đã nghe thấy đối phương mở miệng lên án với đôi mắt đấm lệ.
“Hành động này của Vương phi quả thật là khinh người quá đáng! Thiếp biết Vương gia không yêu thiếp nhưng thiếp chắc chắn không thể nào làm ra loại chuyện hạ độc này được, sao nàng ta không hề đưa ra bằng chứng mà đã bưng kín nơi ở của thiếp lại, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì thiếp không biết phải giấu mặt mũi vào đầu nữa?”
Mộ Dung Bắc Uyên vuốt ve chiếc đầu của Tuyết Nhi sau đó dửng dưng tiếp lời: “Vương phi làm chủ hậu viện, nếu nàng ấy không chịu mở lời thì bổn vương cũng không có cách nào cả.
Chẳng qua nàng ấy chỉ có thể cám cửa nàng một khoảng thời gian mà không phải nhốt nàng cả đời, chờ thêm mấy ngày nữa nàng ấy nguôi giận hoặc là nha hoàn kia tìm được thuốc giải, bổn vương sẽ giục vương phi thả người, làm như vậy cũng được đi”
Thẩm Hi Nguyệt vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Mộ Dung Bắc Uyên mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Cứ làm như thế đi, chỉ phí ăn mặc trong viện của nàng cũng sẽ không thiếu một phần nào cả, chẳng qua có hơi chút bó buộc nhưng chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Hắn đứng dậy rồi bước ra ngoài, không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta. Khi quay trở lại Tịch Chiếu Các, Triệu Khương Lan đang cười híp mắt thưởng thức trà dưỡng nhan. “Thảm Hi Nguyệt lại tìm chàng khóc lóc kể khổ rồi đúng không?”
“Có khóc lóc kể khổ thì ta cũng lười để ý tới nàng ta, toàn bộ sân đều đóng kín sẽ không gửi được thư từ ra ngoài, chắc hẳn sẽ không xảy ra điều gì sai sót đâu”.
Triệu Khương Lan cảm thấy vô cùng hài lòng rồi dựa vào hẳn sau đó mở miệng nói: “Ngày mai ở Thần Hộ Môn, bọn chàng định làm như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên đã tính toán xong xuôi: “Tần Nguyên sẽ công bồ bản nhận tội trên triều, còn bổn vương sẽ dẫn theo các quan viên của phủ Thiệu Vương đến quỳ ở bên ngoài của Thần Hộ.
Môn, dâng tẩu yêu cầu xử lý một loạt quan lại của Thư viện Dụ Hòa”
/1792
|