Hắn nhìn Triệu An Linh mà cảm thấy càng ngày càng khó chịu.
“Cha nàng là sao thế hả? Hôm nay trên triều, khi Mộ Dung Bắc Uyên đưa ra yêu cầu như vậy thì có đến một nửa người trên đại điện đều quỳ xuống phản đối, còn ông ấy thì vấn không nhúc nhích, không tỏ một chút thái độ nào cả.”
Triệu An Linh không nghĩ tới chuyện cha nàng ta sẽ không suy nghĩ cho nhà họ Liên nên ngay lập tức cũng cảm thấy sốt ruột.
“Không thể nào, có lẽ là cha thiếp lo rằng hoàng thượng sẽ nghĩ ông ấy tham gia vào phe phái, sợ làm phụ hoàng không vui nên mới không tỏ thái độ mà thôi. Thiếp là con gái của ông ấy, vương gia ngài lại là con rễ của nhà họ Triệu, sao ông áy có thể không giúp ngài được cơ chứ?”
Mộ Dung Bắc Quý nghe nàng ta nói như vậy mà cười gần: “Triệu An Linh, có phải trí nhớ của nàng không tốt hay không? Chị gái của nàng, Triệu Khương Lan cũng là con gái của nhà họ Triệu, nêu ta xảy ra chuyện thì ông áy vẫn còn một đứa con rể khác đấy. Hôm nay ông ấy không quỳ, chẳng lẽ không phải có nghĩa là ông ấy hướng về đứa con rễ kia hơn à? Sao, ông ấy cảm thấy bây giờ nhà họ Liên thất thế rồi nên muốn phản bội đúng không?”
Triệu An Linh bị hắn quở trách đến lúng túng, nàng ta không nhịn được mà lau nước mắt.
“Cha thiếp sẽ không làm vậy đâu, thiếp mới là con gái mà ông ấy thương yêu nhát. Triệu Khương Lan lả là cái thứ gì, cũng chỉ là thứ rác rưởi do tiểu thiếp sinh ra mà thôi, dựa vào cái gì mà đồi so với thiếp, nương của thiếp là quận chúa!
“Quận chúa thi sao, nàng nói Thích phu nhân là tiểu thiếp, nhưng người ta mới là Triệu phu nhân, là người làm thê tử với cha nàng mấy mươi năm, quận chúa mới là người giữa đường chen ngang. Gần đây cha nàng đối xử với nàng như thế nào, thái độ khi đối xử với chị gái nàng lại là như thề nào, chính nàng nghĩ lại đi!”.
Lời này làm Triệu An Linh tức giận đến khóc lớn không thôi.
Mộ Dung Bắc Quý bị tiếng khóc của nàng ta làm khó chịu mắt tập trung, không nhịn được mà phầy tay: “Được rồi, có thời gian khóc lóc om sòm ở trước mặt bản vương còn không bằng nghĩ cách xử lí Thần vương đi. Nàng lén hẹn gặp chị gái nàng đi”
Triệu An Linh lau khô nước mắt: “Hẹn ả ra làm cái gì?”
“Hừ, không phải bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên rất coi trọng ả sao, nếu vương phi của y mất tích thì y có thể sốt ruột đi tìm hay không, còn có thời gian rảnh rối quỳ gối trước cửa cung yêu cầu chuyện này chuyện kia nữa hay không?”
Nghe Mộ Dung Bắc Quý nói xong thì Triệu An Linh vội vàng đứng lên đi sửa soạn lại, nghĩ cách hẹn Triệu Khương Lan ra ngoài.
Triệu An Linh vừa đi thi Mộ Dung Bắc Quý gọi người hầu thân cận lại: “Chỗ Thẩm trắc phi có tin tức gì hay không?”
Người hầu lắc đầu: “Vẫn không có động tĩnh gì cả, người không tới mà tin tức cũng không có.” Mộ Dung Bắc Quý nhíu mày: “Truyền lời nhắn vào Thần vương phủ, bảo Thảm Hi Nguyệt nghĩ cách làm mọi thứ xáo trộn một phen. Nàng ấy mát tích máy ngày hoặc là giấu con mèo kia đi, làm gì cũng được, nhát định phải làm Mộ Dung Bắc Uyên không có sức lực tiếp tục làm ầm nữa.”
Người hầu tuân lệnh rời đi, nghĩ cách đi qua đi lại vài vòng bên cạnh Thần vương phủ, nhưng vẫn không thấy được nửa cái bóng của người quen.
Người hầu cảm thấy kỳ quái nên huýt sáo gọi chim đưa thư bay một vòng trong sân của Lạc Hương Các. Bên ngoài Lạc Hương Các, Triệu Khương Lan nhìn lên trời rồi chậm rãi giơ tay lên.
Con chim nhỏ vốn nên tiến vào Lạc Hương Các lại vỗ cánh máy lần rồi bay lên không, xoay.
người đậu xuống cánh tay của Triệu Khương Lan.
Sở Sở mở to hai mắt nhìn cảnh này, còn Mai Hương lại không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi “Vương phi còn có thể huấn luyện chim nữa cơ à2”
Triệu Khương Lan lười biếng “Ừ” một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mỏ chim: “Ta từng học rồi, đơn giản lắm”.
Nàng nói xong thì hỏi con vật nhỏ này như đang nói chuyện với người vậy: “Sao mày lại đến đây?” Chim nhỏ ríu ra ríu rít kêu vài tiếng, Triệu Khương Lan suy nghĩ rồi dặn dò người bày bút mực ra.
Nàng cằm bút viết vài chữ trên giấy rất nhanh: “Chuyện gì, đang bị cắm túc” Mai Hương nhìn chữ viết: “Đây là chữ của ai thế ạ?”. Triệu Khương Lan yên lặng hát cằm về phía Lạc Hương các, Mai Hương hiểu ngay. Nàng quần tờ giấy vào trên đùi chim, chim nhỏ bay ra ngoài lượn một vòng rồi trở về theo đường cũ.
Lúc này trang giấy đã được thay đổi, trên đó có thêm vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Gây chuyện, mất tích”.
Triệu Khương Lan cười khẩy.
“Cha nàng là sao thế hả? Hôm nay trên triều, khi Mộ Dung Bắc Uyên đưa ra yêu cầu như vậy thì có đến một nửa người trên đại điện đều quỳ xuống phản đối, còn ông ấy thì vấn không nhúc nhích, không tỏ một chút thái độ nào cả.”
Triệu An Linh không nghĩ tới chuyện cha nàng ta sẽ không suy nghĩ cho nhà họ Liên nên ngay lập tức cũng cảm thấy sốt ruột.
“Không thể nào, có lẽ là cha thiếp lo rằng hoàng thượng sẽ nghĩ ông ấy tham gia vào phe phái, sợ làm phụ hoàng không vui nên mới không tỏ thái độ mà thôi. Thiếp là con gái của ông ấy, vương gia ngài lại là con rễ của nhà họ Triệu, sao ông áy có thể không giúp ngài được cơ chứ?”
Mộ Dung Bắc Quý nghe nàng ta nói như vậy mà cười gần: “Triệu An Linh, có phải trí nhớ của nàng không tốt hay không? Chị gái của nàng, Triệu Khương Lan cũng là con gái của nhà họ Triệu, nêu ta xảy ra chuyện thì ông áy vẫn còn một đứa con rể khác đấy. Hôm nay ông ấy không quỳ, chẳng lẽ không phải có nghĩa là ông ấy hướng về đứa con rễ kia hơn à? Sao, ông ấy cảm thấy bây giờ nhà họ Liên thất thế rồi nên muốn phản bội đúng không?”
Triệu An Linh bị hắn quở trách đến lúng túng, nàng ta không nhịn được mà lau nước mắt.
“Cha thiếp sẽ không làm vậy đâu, thiếp mới là con gái mà ông ấy thương yêu nhát. Triệu Khương Lan lả là cái thứ gì, cũng chỉ là thứ rác rưởi do tiểu thiếp sinh ra mà thôi, dựa vào cái gì mà đồi so với thiếp, nương của thiếp là quận chúa!
“Quận chúa thi sao, nàng nói Thích phu nhân là tiểu thiếp, nhưng người ta mới là Triệu phu nhân, là người làm thê tử với cha nàng mấy mươi năm, quận chúa mới là người giữa đường chen ngang. Gần đây cha nàng đối xử với nàng như thế nào, thái độ khi đối xử với chị gái nàng lại là như thề nào, chính nàng nghĩ lại đi!”.
Lời này làm Triệu An Linh tức giận đến khóc lớn không thôi.
Mộ Dung Bắc Quý bị tiếng khóc của nàng ta làm khó chịu mắt tập trung, không nhịn được mà phầy tay: “Được rồi, có thời gian khóc lóc om sòm ở trước mặt bản vương còn không bằng nghĩ cách xử lí Thần vương đi. Nàng lén hẹn gặp chị gái nàng đi”
Triệu An Linh lau khô nước mắt: “Hẹn ả ra làm cái gì?”
“Hừ, không phải bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên rất coi trọng ả sao, nếu vương phi của y mất tích thì y có thể sốt ruột đi tìm hay không, còn có thời gian rảnh rối quỳ gối trước cửa cung yêu cầu chuyện này chuyện kia nữa hay không?”
Nghe Mộ Dung Bắc Quý nói xong thì Triệu An Linh vội vàng đứng lên đi sửa soạn lại, nghĩ cách hẹn Triệu Khương Lan ra ngoài.
Triệu An Linh vừa đi thi Mộ Dung Bắc Quý gọi người hầu thân cận lại: “Chỗ Thẩm trắc phi có tin tức gì hay không?”
Người hầu lắc đầu: “Vẫn không có động tĩnh gì cả, người không tới mà tin tức cũng không có.” Mộ Dung Bắc Quý nhíu mày: “Truyền lời nhắn vào Thần vương phủ, bảo Thảm Hi Nguyệt nghĩ cách làm mọi thứ xáo trộn một phen. Nàng ấy mát tích máy ngày hoặc là giấu con mèo kia đi, làm gì cũng được, nhát định phải làm Mộ Dung Bắc Uyên không có sức lực tiếp tục làm ầm nữa.”
Người hầu tuân lệnh rời đi, nghĩ cách đi qua đi lại vài vòng bên cạnh Thần vương phủ, nhưng vẫn không thấy được nửa cái bóng của người quen.
Người hầu cảm thấy kỳ quái nên huýt sáo gọi chim đưa thư bay một vòng trong sân của Lạc Hương Các. Bên ngoài Lạc Hương Các, Triệu Khương Lan nhìn lên trời rồi chậm rãi giơ tay lên.
Con chim nhỏ vốn nên tiến vào Lạc Hương Các lại vỗ cánh máy lần rồi bay lên không, xoay.
người đậu xuống cánh tay của Triệu Khương Lan.
Sở Sở mở to hai mắt nhìn cảnh này, còn Mai Hương lại không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi “Vương phi còn có thể huấn luyện chim nữa cơ à2”
Triệu Khương Lan lười biếng “Ừ” một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào mỏ chim: “Ta từng học rồi, đơn giản lắm”.
Nàng nói xong thì hỏi con vật nhỏ này như đang nói chuyện với người vậy: “Sao mày lại đến đây?” Chim nhỏ ríu ra ríu rít kêu vài tiếng, Triệu Khương Lan suy nghĩ rồi dặn dò người bày bút mực ra.
Nàng cằm bút viết vài chữ trên giấy rất nhanh: “Chuyện gì, đang bị cắm túc” Mai Hương nhìn chữ viết: “Đây là chữ của ai thế ạ?”. Triệu Khương Lan yên lặng hát cằm về phía Lạc Hương các, Mai Hương hiểu ngay. Nàng quần tờ giấy vào trên đùi chim, chim nhỏ bay ra ngoài lượn một vòng rồi trở về theo đường cũ.
Lúc này trang giấy đã được thay đổi, trên đó có thêm vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Gây chuyện, mất tích”.
Triệu Khương Lan cười khẩy.
/1792
|