Mộ Dung Bắc Uyên lập tức xin tha: “Ta sai rồi, ta không dám nói thế nữa”
Hai người ôm hôn thân mật, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Mấy ngày nay, mưa gió triền miên. Cổ ngữ có câu: “Trời cao có mấy, mưa gió trập trùng”
Xem ra tết năm nay lại sắp có tuyết. Trong phủ Lâm Thái úy, Lâm Gia Uyển đi từ phòng phụ thân ra, ngẩng đầu yên lặng ngắm nhìn trời mây.
Ngoài cửa có hai tên người hầu chạy tới bẩm báo: “Tiểu thư, nhà họ Liên phải người tới nói sắp tới Tết rồi, bảo người không nên ở nhà mẹ đẻ quá lâu, dù sao cũng phải về nhà chồng để chuẩn bị”
Lâm Gia Uyển khẽ nở nụ cười châm chọc: “Ta biết rồi”
Vẻ mặt Lâm thái uy nghiêm túc đi tới: “Con tính làm thế nào?”
“Trong lòng con hiểu rõ, nếu đã phản bội nhà họ Liên, phụ thân vẫn nên chuẩn bị tăng sự đi”
Nói rồi bèn cất bước đi ra ngoài, hướng về phía nhà họ Liên.
Liên Khuê Nghiêm nghe nói nàng ta đã trở lại, hùng hố xông tới muốn tìm người tính số. Còn chưa kịp phát hỏa, Lâm Gia Uyển đã thả một tờ giấy xuống mặt bàn.
“Đây là cái gì?”
Liên Khuê Nghiêm khó hiểu cầm tờ giấy lên, vừa nhìn thấy ba chữ mở đầu to tướng “Thư hòa ly” đã trợn trừng mắt lên.
“Lâm Gia Uyển, ngươi dám nói chuyện hòa ly với ta, ngươi thật là to gan”
Nàng ta lạnh lùng cười: “Sao lại không thể, Liên đại nhân cũng đề cao chính mình quá rồi. Người cùng lắm cũng chỉ là một tên quan bát phẩm tép riu, ta thân là con gái của thái ủy, không muốn thì đương nhiên có thể từ bỏ, ai có thể ngăn được ta?”
“Liên phụ bạo ngược, nhân phẩm ti tiện…” Liên Khuê Nghiêm tiếp tục đọc, sau đó lập tức xé tan tờ giấy thành nhiều mảnh.
“Ngươi được lắm, thân là thê tử mà lại vũ nhục trượng phu mình như vậy, hôm nay ta phải cho ngươi một bài học, nếu không thì thật có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Liên” Nói rồi lập tức giơ tay giơ chân đấm đá nàng ta.
Lâm Gia Uyển nghiêng người tránh ra: “Ta nói cho ngươi biết, bức thư hòa ly này là phụ thân ta đồng ý, cho dù như thế nào đi nữa ta cũng sẽ không ở lại nhà họ Liên”
Nàng ta xoay người định rời đi nhưng bên ngoài có người chặn lại.
Liên Khuê Nghiệm lập tức không phân trần mà nhào tới đánh một trận.
Trận này so với ban nãy còn nghiêm trọng hơn, không bao lâu sau, cả người Lâm Gia Uyển đã đầy thương tích.
Mặc dù vậy nhưng Lâm Gia Uyển vẫn kiên quyết bảo vệ khuôn mặt, không để chút thương tích nào dính lên.
Xoát!
Đợi thời cơ tới, nàng ta đột nhiên rút ra một con dao găm từ trong tay áo, đặt lên cổ chính mình.
Người nhà họ Liên hoảng hốt, tất cả đều dừng lại nhìn nàng ta.
Sắc mặt Liêm Khuê Nghiêm trắng bệch: “Nữ nhân điên rồ này, người muốn làm cái gì!”
“Người đồng ý hòa ly, thả ta về Lâm phủ, từ nay về sau chúng ta không liên quan! Nếu không, hôm nay ta sẽ chết trước mặt ngươi, chết ở nhà họ Liên. Có điều người nên nghĩ cho kỹ, Trữ quốc công đã ngã xuống rồi, không còn trong thần triều đình nào che chở cho ngươi nữa, nếu như người bức tử phu nhân nhà mình, con gái của thái úy, tội danh này người không gảnh nổi đâu!”
Nghe xong lời này của Lâm Gia Uyển, Liên Khuê Nghiêm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vì bá phụ của ta từ quan nên người mới muốn hòa ly đúng không, người là một nữ nhân ham hư vinh, lúc trước muốn được giá vào nhà họ Liên, bây giờ xảy ra chuyện, lại vội vàng muốn phủi mông chạy lấy người!”.
Lâm Gia Uyển cười lạnh: “Ai có thể chịu được một trượng phu suốt ngày bạo hành minh chứ, ngươi đã làm những gì trong lòng ngươi tự biết rõ, đừng có hắt nước bẩn lên người ta!”
Nàng ta dán sát con dao găm vào cổ mình, Liên Khuê Nghiêm không dám làm gì.
Lâm Gia Uyển từng bước đi tới cống, bước ra ngoài, bá tính xung quanh vây lại xem náo nhiệt.
Nàng ta cất cao giọng nói: “Lâm Gia Uyển ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước loại nam nhân bạo hành gia đình, từ nay về sau dù ta có chết cũng không có liên quan gì tới nhà họ Liên! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ không còn là con dâu nhà họ Liên!”
Hai người ôm hôn thân mật, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.
Mấy ngày nay, mưa gió triền miên. Cổ ngữ có câu: “Trời cao có mấy, mưa gió trập trùng”
Xem ra tết năm nay lại sắp có tuyết. Trong phủ Lâm Thái úy, Lâm Gia Uyển đi từ phòng phụ thân ra, ngẩng đầu yên lặng ngắm nhìn trời mây.
Ngoài cửa có hai tên người hầu chạy tới bẩm báo: “Tiểu thư, nhà họ Liên phải người tới nói sắp tới Tết rồi, bảo người không nên ở nhà mẹ đẻ quá lâu, dù sao cũng phải về nhà chồng để chuẩn bị”
Lâm Gia Uyển khẽ nở nụ cười châm chọc: “Ta biết rồi”
Vẻ mặt Lâm thái uy nghiêm túc đi tới: “Con tính làm thế nào?”
“Trong lòng con hiểu rõ, nếu đã phản bội nhà họ Liên, phụ thân vẫn nên chuẩn bị tăng sự đi”
Nói rồi bèn cất bước đi ra ngoài, hướng về phía nhà họ Liên.
Liên Khuê Nghiêm nghe nói nàng ta đã trở lại, hùng hố xông tới muốn tìm người tính số. Còn chưa kịp phát hỏa, Lâm Gia Uyển đã thả một tờ giấy xuống mặt bàn.
“Đây là cái gì?”
Liên Khuê Nghiêm khó hiểu cầm tờ giấy lên, vừa nhìn thấy ba chữ mở đầu to tướng “Thư hòa ly” đã trợn trừng mắt lên.
“Lâm Gia Uyển, ngươi dám nói chuyện hòa ly với ta, ngươi thật là to gan”
Nàng ta lạnh lùng cười: “Sao lại không thể, Liên đại nhân cũng đề cao chính mình quá rồi. Người cùng lắm cũng chỉ là một tên quan bát phẩm tép riu, ta thân là con gái của thái ủy, không muốn thì đương nhiên có thể từ bỏ, ai có thể ngăn được ta?”
“Liên phụ bạo ngược, nhân phẩm ti tiện…” Liên Khuê Nghiêm tiếp tục đọc, sau đó lập tức xé tan tờ giấy thành nhiều mảnh.
“Ngươi được lắm, thân là thê tử mà lại vũ nhục trượng phu mình như vậy, hôm nay ta phải cho ngươi một bài học, nếu không thì thật có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Liên” Nói rồi lập tức giơ tay giơ chân đấm đá nàng ta.
Lâm Gia Uyển nghiêng người tránh ra: “Ta nói cho ngươi biết, bức thư hòa ly này là phụ thân ta đồng ý, cho dù như thế nào đi nữa ta cũng sẽ không ở lại nhà họ Liên”
Nàng ta xoay người định rời đi nhưng bên ngoài có người chặn lại.
Liên Khuê Nghiệm lập tức không phân trần mà nhào tới đánh một trận.
Trận này so với ban nãy còn nghiêm trọng hơn, không bao lâu sau, cả người Lâm Gia Uyển đã đầy thương tích.
Mặc dù vậy nhưng Lâm Gia Uyển vẫn kiên quyết bảo vệ khuôn mặt, không để chút thương tích nào dính lên.
Xoát!
Đợi thời cơ tới, nàng ta đột nhiên rút ra một con dao găm từ trong tay áo, đặt lên cổ chính mình.
Người nhà họ Liên hoảng hốt, tất cả đều dừng lại nhìn nàng ta.
Sắc mặt Liêm Khuê Nghiêm trắng bệch: “Nữ nhân điên rồ này, người muốn làm cái gì!”
“Người đồng ý hòa ly, thả ta về Lâm phủ, từ nay về sau chúng ta không liên quan! Nếu không, hôm nay ta sẽ chết trước mặt ngươi, chết ở nhà họ Liên. Có điều người nên nghĩ cho kỹ, Trữ quốc công đã ngã xuống rồi, không còn trong thần triều đình nào che chở cho ngươi nữa, nếu như người bức tử phu nhân nhà mình, con gái của thái úy, tội danh này người không gảnh nổi đâu!”
Nghe xong lời này của Lâm Gia Uyển, Liên Khuê Nghiêm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Vì bá phụ của ta từ quan nên người mới muốn hòa ly đúng không, người là một nữ nhân ham hư vinh, lúc trước muốn được giá vào nhà họ Liên, bây giờ xảy ra chuyện, lại vội vàng muốn phủi mông chạy lấy người!”.
Lâm Gia Uyển cười lạnh: “Ai có thể chịu được một trượng phu suốt ngày bạo hành minh chứ, ngươi đã làm những gì trong lòng ngươi tự biết rõ, đừng có hắt nước bẩn lên người ta!”
Nàng ta dán sát con dao găm vào cổ mình, Liên Khuê Nghiêm không dám làm gì.
Lâm Gia Uyển từng bước đi tới cống, bước ra ngoài, bá tính xung quanh vây lại xem náo nhiệt.
Nàng ta cất cao giọng nói: “Lâm Gia Uyển ta tuyệt đối sẽ không khuất phục trước loại nam nhân bạo hành gia đình, từ nay về sau dù ta có chết cũng không có liên quan gì tới nhà họ Liên! Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ không còn là con dâu nhà họ Liên!”
/1792
|