Mộ Dung Bắc Uyên đáp lại một tiếng: “Hào phóng như vậy, thật sự không giống với tác phong của Vinh Dương. Trước khi quyết định chuyện này, ta nhất định sẽ khuyên phụ hoàng phái người điều tra kỹ càng”
Triệu Khương Lan gật đầu, Mộ Dung Bắc Uyên xoa đầu nàng: “Được rồi, năm mới nghĩ về những chuyện đó làm cái gì. Hôm nay chúng ta hãy vào cung sớm một chút, chúc tết các vị trưởng bối trong cung”
Theo như quy tắc, đêm giao thừa được ở lại trong cung, đêm đó phải ở lại đón giao thừa.
Nhưng các vị vương gia đã lập phủ thì không cần phải đặc biệt tiến cung vào ngày mai, chỉ cần ở phủ đệ của mình là được rồi.
Hai người liền tay trong tay vào cung.
Đầu tiên, lần lượt tới thỉnh an Thái hậu, Hoàng hậu, sau đó đến Hoa Phi Cung.
Hoa phi nhìn thấy hai người liền nhướng mi: “Ồ, còn đặc biệt mặc đồ đôi”.
Chưởng sự cố cô ở bên cạnh mỉm cười phụ hoạ: “Tình cảm giữa vương gia và vương phi của chúng ta càng ngày càng tốt hơn.”
Triệu Khương Lan có chút xấu hổ, muốn thoát khỏi tay của Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt mười ngón tay không chịu buông ra, nàng cũng hết cách với hắn.
Hoa Phi ăn một cái bánh trường thọ, nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói hôm qua vương phi đã chịu uất ức, chính là Văn Hi công chúa ngáng chân con sao?”
“Bẩm mẫu phi, trưởng công chúa tử nhỏ đã không thích nhi thần lắm, cho nên…”
“Bà ta là mẹ ruột của Quận chúa Di Thanh, có thể thích con thì thật kỳ quái. Theo bổn cung thấy, cái bà già không chết kia không nên quay về, cứ ngoan ngoãn ở bên ngoài cho tới khi ra đi là được rồi. Đã ở cái tuổi đó còn muốn về kinh. Sau này lại muốn làm xáo trộn không để kinh thành được yên ổn”
Khóe mắt Triệu Khương Lan nhảy dựng lên. Già không chết…
Hoa phi thật sự dám nói.
Trong cung này, ngay cả hoàng thượng cũng không dám nói Văn Hi công chúa như vậy, bà ấy lại không nể mặt chút nào.
“Mẫu phi không lẽ cũng không thích trưởng công chúa”
“Bổn cũng thích bà ta mới lạ. Năm đó phò mã đó của bà ta cùng phụ thân của bổn cung là không hợp nhau nhất, luôn trong sáng trong tối gây phiền phức cho lão nhân gia ông, cũng là ông trời có mắt. Phò mã đó đã sớm đi rồi, ai mà biết để bà ta ở lại làm góa phụ, tính tình lại càng cổ quái, khi bổn cung còn trẻ, không ít lần bị bà ta làm khổ.”.
“Hôm qua bà ta không bị bổn cung nhìn thấy, nếu không bổn cung nhất định sẽ trút giận mấy câu thay con. Hoàng thượng và hoàng hậu cho bà ta mặt mũi, nhưng bồn cung thì không. Nhìn vẻ để tiện như vậy, thật khiến người ta phiền người ta ghét bỏ không thôi.”
Triệu Khương Lan cảm thấy buồn cười không thể giải thích được, với tính khí thực sự này của Hoa Phi, Mộ Dung Bắc Uyên có đôi khi khá giống với bà ấy.
Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa vai cho Hoa phi: “Mẫu phi luôn không thích náo nhiệt, không biết có tham gia bữa tiệc giao thừa tối nay không?”
“Vốn dĩ không muốn tham gia, nhưng hoàng hậu sớm đã đích thân phải người tới nói, tối qua phụ hoàng con lại ở đây dặn dò mấy lần. Bổn cung bị ngài làm phiền chết đi được, cho nên mới đồng ý đi.”
Triệu Khương Lan cười khúc khích, càng ngày càng cảm thấy bà mẹ chồng này quá thú vị.
Mộ Dung Bắc Uyên biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, chớp mắt nhìn nàng.
“Tính cách này của Mẫu phi giống hệt như ông ngoại của ta. Nàng là chưa từng gặp qua ông ngoại. Ngày khác có cơ hội sẽ để nàng gặp thử, nhất định càng cảm thấy thú vị hơn.”
Hoa Phi nghe thấy hắn đột ngột nhắc đến ông ngoại, thở dài một hơi.
“Ông ngoại đó của con hiện tại vẫn không biết đang ở nơi nào. Khi con còn nhỏ, ông ấy còn có thể thỉnh thoảng về Kinh chỉ điểm một hai cho con.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy.”
“Ông ngoại thân ở võ lâm, ung dung tự tại, thoải mái hơn chúng ta, mẫu phi hà tất phải ép buộc người.”
Triệu Khương Lan ở một bên lắng nghe, liền cảm thấy đối phương là một cao nhân thế ngoại võ công siêu phàm.
Ba người lại nói về một số chuyện thường ngày trong gia đình, cuối cùng cũng đến lúc đi dự tiệc.
Trong yến tiệc, ngoại trừ hoàng hậu ra, chỉ có các phi tần trở lên mới đủ tư cách tham dự.
Những người khác là hậu bối.
Năm nay phu thê Lê Vương lại không ở trong Kinh, đền Giang Nam xa xôi ở lại hải quân đông nam đón năm mới, còn mang theo hai tiểu hoàng tồn.
Tuy nhiên, tứ hoàng tử và ngũ vương gia đều đã có vợ nên bữa tối giao thừa không tính là lặng lẽ buồn tẻ.
Theo đạo lý, Thẩm Hi Nguyệt lẽ ra phải đến.
Chỉ là nàng ta đã xin phép trước, nói rằng cơ thể không khỏe, nên Mộ Dung Bắc Uyên đã để nàng ta ở trong phủ.
Triệu Khương Lan gật đầu, Mộ Dung Bắc Uyên xoa đầu nàng: “Được rồi, năm mới nghĩ về những chuyện đó làm cái gì. Hôm nay chúng ta hãy vào cung sớm một chút, chúc tết các vị trưởng bối trong cung”
Theo như quy tắc, đêm giao thừa được ở lại trong cung, đêm đó phải ở lại đón giao thừa.
Nhưng các vị vương gia đã lập phủ thì không cần phải đặc biệt tiến cung vào ngày mai, chỉ cần ở phủ đệ của mình là được rồi.
Hai người liền tay trong tay vào cung.
Đầu tiên, lần lượt tới thỉnh an Thái hậu, Hoàng hậu, sau đó đến Hoa Phi Cung.
Hoa phi nhìn thấy hai người liền nhướng mi: “Ồ, còn đặc biệt mặc đồ đôi”.
Chưởng sự cố cô ở bên cạnh mỉm cười phụ hoạ: “Tình cảm giữa vương gia và vương phi của chúng ta càng ngày càng tốt hơn.”
Triệu Khương Lan có chút xấu hổ, muốn thoát khỏi tay của Mộ Dung Bắc Uyên.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt mười ngón tay không chịu buông ra, nàng cũng hết cách với hắn.
Hoa Phi ăn một cái bánh trường thọ, nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói hôm qua vương phi đã chịu uất ức, chính là Văn Hi công chúa ngáng chân con sao?”
“Bẩm mẫu phi, trưởng công chúa tử nhỏ đã không thích nhi thần lắm, cho nên…”
“Bà ta là mẹ ruột của Quận chúa Di Thanh, có thể thích con thì thật kỳ quái. Theo bổn cung thấy, cái bà già không chết kia không nên quay về, cứ ngoan ngoãn ở bên ngoài cho tới khi ra đi là được rồi. Đã ở cái tuổi đó còn muốn về kinh. Sau này lại muốn làm xáo trộn không để kinh thành được yên ổn”
Khóe mắt Triệu Khương Lan nhảy dựng lên. Già không chết…
Hoa phi thật sự dám nói.
Trong cung này, ngay cả hoàng thượng cũng không dám nói Văn Hi công chúa như vậy, bà ấy lại không nể mặt chút nào.
“Mẫu phi không lẽ cũng không thích trưởng công chúa”
“Bổn cũng thích bà ta mới lạ. Năm đó phò mã đó của bà ta cùng phụ thân của bổn cung là không hợp nhau nhất, luôn trong sáng trong tối gây phiền phức cho lão nhân gia ông, cũng là ông trời có mắt. Phò mã đó đã sớm đi rồi, ai mà biết để bà ta ở lại làm góa phụ, tính tình lại càng cổ quái, khi bổn cung còn trẻ, không ít lần bị bà ta làm khổ.”.
“Hôm qua bà ta không bị bổn cung nhìn thấy, nếu không bổn cung nhất định sẽ trút giận mấy câu thay con. Hoàng thượng và hoàng hậu cho bà ta mặt mũi, nhưng bồn cung thì không. Nhìn vẻ để tiện như vậy, thật khiến người ta phiền người ta ghét bỏ không thôi.”
Triệu Khương Lan cảm thấy buồn cười không thể giải thích được, với tính khí thực sự này của Hoa Phi, Mộ Dung Bắc Uyên có đôi khi khá giống với bà ấy.
Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa vai cho Hoa phi: “Mẫu phi luôn không thích náo nhiệt, không biết có tham gia bữa tiệc giao thừa tối nay không?”
“Vốn dĩ không muốn tham gia, nhưng hoàng hậu sớm đã đích thân phải người tới nói, tối qua phụ hoàng con lại ở đây dặn dò mấy lần. Bổn cung bị ngài làm phiền chết đi được, cho nên mới đồng ý đi.”
Triệu Khương Lan cười khúc khích, càng ngày càng cảm thấy bà mẹ chồng này quá thú vị.
Mộ Dung Bắc Uyên biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, chớp mắt nhìn nàng.
“Tính cách này của Mẫu phi giống hệt như ông ngoại của ta. Nàng là chưa từng gặp qua ông ngoại. Ngày khác có cơ hội sẽ để nàng gặp thử, nhất định càng cảm thấy thú vị hơn.”
Hoa Phi nghe thấy hắn đột ngột nhắc đến ông ngoại, thở dài một hơi.
“Ông ngoại đó của con hiện tại vẫn không biết đang ở nơi nào. Khi con còn nhỏ, ông ấy còn có thể thỉnh thoảng về Kinh chỉ điểm một hai cho con.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy.”
“Ông ngoại thân ở võ lâm, ung dung tự tại, thoải mái hơn chúng ta, mẫu phi hà tất phải ép buộc người.”
Triệu Khương Lan ở một bên lắng nghe, liền cảm thấy đối phương là một cao nhân thế ngoại võ công siêu phàm.
Ba người lại nói về một số chuyện thường ngày trong gia đình, cuối cùng cũng đến lúc đi dự tiệc.
Trong yến tiệc, ngoại trừ hoàng hậu ra, chỉ có các phi tần trở lên mới đủ tư cách tham dự.
Những người khác là hậu bối.
Năm nay phu thê Lê Vương lại không ở trong Kinh, đền Giang Nam xa xôi ở lại hải quân đông nam đón năm mới, còn mang theo hai tiểu hoàng tồn.
Tuy nhiên, tứ hoàng tử và ngũ vương gia đều đã có vợ nên bữa tối giao thừa không tính là lặng lẽ buồn tẻ.
Theo đạo lý, Thẩm Hi Nguyệt lẽ ra phải đến.
Chỉ là nàng ta đã xin phép trước, nói rằng cơ thể không khỏe, nên Mộ Dung Bắc Uyên đã để nàng ta ở trong phủ.
/1792
|