Ai có thể ngờ rằng một cô nương xinh đẹp khi mở miệng lại có một giọng nam mạnh mẽ và thuần khiết đến vậy.
Nếu không có khuôn mặt này và chỉ nghe giọng, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ là một người đàn ông.
Nhưng Triệu Khương Lan đã nghe thấy âm thanh thực sự của Cầm Dương.
Rõ ràng đó là một giọng nữ bình thường lanh lảnh ngọt ngào, chỉ có thể nói rằng nàng ấy vì che đậy người đàn ông dưới giường, đã phải bỏ ra quá nhiều.
Tuy rằng Tần Nguyên giấu ở trong lòng, nhưng hắn ta đoán rằng người này là bằng hữu với Triệu Khương Lan, hắn ta sẽ không nói ra lời khó chịu.
Sau khi xác định không có chuyện ở đây, Tần Nguyên dẫn người về.
Khi họ đi xa, mọi người nhanh chóng đưa Lý Mặc ra ngoài.
Lý Mặc lúc này đã tỉnh rồi.
Vừa rồi hắn không thể kìm được cơn ho vì bị sặc bởi máu trong cổ họng sau khi tỉnh dậy.
Nhưng sau khi nhận ra hoàn cảnh của mình, hắn cố gắng chống cự không được nói thêm câu nào nữa.
May mắn thay, những người bên ngoài đã bị lừa.
Chỉ mơ hồ, Lý Mặc nghe thấy có người nói về Thần vương phi mọi lúc mọi nơi.
Sau khi đi ra ngoài, Lý Mặc một lần nữa lại chứng kiến Triệu Khương Lan che kín gương mặt, ngập ngừng gọi: “Thần vương phi?”
Triệu Khương Lan trong lòng thở dài một hơi, âm thầm cởi khăn che mặt.
Những cảm xúc không tên trào dâng trong lòng Lý Mặc.
Có thật là nàng không?
Nàng vậy mà cứu mình.
Nàng có biệt danh tính của hắn không?
Đang định nói, nhưng lại thấy ánh mắt tinh nghịch của Triệu Khương Lan: “Ngươi biết bản cung sao?”
Tại sao nàng lại hỏi như vậy?
Lý Mặc khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ tò mò không che dấu nổi trên mặt.
Mặt nạ đã được tháo ra chẳng biết lúc nào.
Theo lí thuyết, Thần vương phi phải không hề biết rõ dung mạo của hắn dưới lớp mặt nạ.
Trái tim hắn rung động, nhất thời không biết phải nói gì.
Thậm chí không chắc liệu Triệu Khương Lan có nhận ra hay không, rằng hắn đến từ Vinh Dương.
Lý Mặc lại ho khan, mơ hồ đáp: “Ta vừa rồi nghe thấy có người gọi người như vậy.”
Triệu Khương Lan ngồi xuống: “Không sai, bản cung đúng là Thần vương phi. Bởi vì thị nữ của ta nói ngươi là biểu ca của nàng, là người nhà của một vị họ hàng xa, đã quá muộn mà không tìm được đại phu, nàng ấy cầu xin bản cùng tới cứu ngươi.”
Nghe vậy, Mai Hương tiến lên một bước, mạnh dạn giữ chặt tay áo của Lý Mặc.
“Đúng vậy đấy biểu ca, Thần vương phi nhân hậu, y thuật rất tốt, có thể chữa trị vết thương nặng như vậy, nhưng phải nghỉ ngơi vài ngày, không được đi lại”
Triệu Khương Lan biết rằng trước mặt Lý Mặc, nàng cần phải diễn kịch.
Trong lòng Lý Mặc kiềm chế không cho phép bản thân biết thêm ít nhiều.
Mà nàng không thể để Lý Mặc biết rằng nàng thực sự đã biết rõ mọi thứ.
Vì vậy, Triệu Khương Lan nhướng mày, như thể không tin những lời của Mai Hương.
“Mai Hương, biểu ca của người đến từ đâu? Nghe giọng như thế này, trông hẳn không giống người kinh thành.”
Mai Hương vội vàng nói: “Dạ thưa Vương phi, ca ca nô tỳ là người làm ăn, quanh năm đi lại, giọng điệu cũng hỗn tạp”
“Ngươi sẽ không nói dối bản cung, các ngươi nói là biểu huynh muội, nhưng lớn lên nhìn không giống nhau chút nào. Hơn nữa ta nghe thấy giọng nói của biểu ca ngươi có chút quen thuộc, ta luôn cảm giác như đã nghe thấy ở nơi nào!”
Nếu không có khuôn mặt này và chỉ nghe giọng, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ là một người đàn ông.
Nhưng Triệu Khương Lan đã nghe thấy âm thanh thực sự của Cầm Dương.
Rõ ràng đó là một giọng nữ bình thường lanh lảnh ngọt ngào, chỉ có thể nói rằng nàng ấy vì che đậy người đàn ông dưới giường, đã phải bỏ ra quá nhiều.
Tuy rằng Tần Nguyên giấu ở trong lòng, nhưng hắn ta đoán rằng người này là bằng hữu với Triệu Khương Lan, hắn ta sẽ không nói ra lời khó chịu.
Sau khi xác định không có chuyện ở đây, Tần Nguyên dẫn người về.
Khi họ đi xa, mọi người nhanh chóng đưa Lý Mặc ra ngoài.
Lý Mặc lúc này đã tỉnh rồi.
Vừa rồi hắn không thể kìm được cơn ho vì bị sặc bởi máu trong cổ họng sau khi tỉnh dậy.
Nhưng sau khi nhận ra hoàn cảnh của mình, hắn cố gắng chống cự không được nói thêm câu nào nữa.
May mắn thay, những người bên ngoài đã bị lừa.
Chỉ mơ hồ, Lý Mặc nghe thấy có người nói về Thần vương phi mọi lúc mọi nơi.
Sau khi đi ra ngoài, Lý Mặc một lần nữa lại chứng kiến Triệu Khương Lan che kín gương mặt, ngập ngừng gọi: “Thần vương phi?”
Triệu Khương Lan trong lòng thở dài một hơi, âm thầm cởi khăn che mặt.
Những cảm xúc không tên trào dâng trong lòng Lý Mặc.
Có thật là nàng không?
Nàng vậy mà cứu mình.
Nàng có biệt danh tính của hắn không?
Đang định nói, nhưng lại thấy ánh mắt tinh nghịch của Triệu Khương Lan: “Ngươi biết bản cung sao?”
Tại sao nàng lại hỏi như vậy?
Lý Mặc khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ tò mò không che dấu nổi trên mặt.
Mặt nạ đã được tháo ra chẳng biết lúc nào.
Theo lí thuyết, Thần vương phi phải không hề biết rõ dung mạo của hắn dưới lớp mặt nạ.
Trái tim hắn rung động, nhất thời không biết phải nói gì.
Thậm chí không chắc liệu Triệu Khương Lan có nhận ra hay không, rằng hắn đến từ Vinh Dương.
Lý Mặc lại ho khan, mơ hồ đáp: “Ta vừa rồi nghe thấy có người gọi người như vậy.”
Triệu Khương Lan ngồi xuống: “Không sai, bản cung đúng là Thần vương phi. Bởi vì thị nữ của ta nói ngươi là biểu ca của nàng, là người nhà của một vị họ hàng xa, đã quá muộn mà không tìm được đại phu, nàng ấy cầu xin bản cùng tới cứu ngươi.”
Nghe vậy, Mai Hương tiến lên một bước, mạnh dạn giữ chặt tay áo của Lý Mặc.
“Đúng vậy đấy biểu ca, Thần vương phi nhân hậu, y thuật rất tốt, có thể chữa trị vết thương nặng như vậy, nhưng phải nghỉ ngơi vài ngày, không được đi lại”
Triệu Khương Lan biết rằng trước mặt Lý Mặc, nàng cần phải diễn kịch.
Trong lòng Lý Mặc kiềm chế không cho phép bản thân biết thêm ít nhiều.
Mà nàng không thể để Lý Mặc biết rằng nàng thực sự đã biết rõ mọi thứ.
Vì vậy, Triệu Khương Lan nhướng mày, như thể không tin những lời của Mai Hương.
“Mai Hương, biểu ca của người đến từ đâu? Nghe giọng như thế này, trông hẳn không giống người kinh thành.”
Mai Hương vội vàng nói: “Dạ thưa Vương phi, ca ca nô tỳ là người làm ăn, quanh năm đi lại, giọng điệu cũng hỗn tạp”
“Ngươi sẽ không nói dối bản cung, các ngươi nói là biểu huynh muội, nhưng lớn lên nhìn không giống nhau chút nào. Hơn nữa ta nghe thấy giọng nói của biểu ca ngươi có chút quen thuộc, ta luôn cảm giác như đã nghe thấy ở nơi nào!”
/1792
|