Huống hồ, ngay cả mặt nạ cũng đã bị cầm đi, chắc chắn là có người đến trạm dịch thay thế cho mình.
Cũng không cần lo lắng bại lộ thân phận.
Triệu Khương Lan cảnh cáo hắn: “Đừng trách bản cũng không nhắc nhở ngươi, thuộc hạ của bằng hữu bản cung vốn là ngọa hổ tàng long, toàn là cao thủ. Nếu như người nghĩ đến việc chuồn đi ngay dưới mí mắt của bản cung, bản cùng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Hoa tình đế hồ điệp đã nói là mỗi người một nửa thì chính là mỗi người một nửa. Tiền chẩn bệnh của bản cung cũng rất đắt, ngươi cũng đừng quyt nợ.”
Khóe miệng Lý Mặc giật giật.
Nàng coi đường đường thiên tử như hắn là ai?
Thiên tử hứa một lời, đừng nói tứ mã nan truy.
Ngay cả ngàn vạn con ngựa cũng không thay đổi được.
Lý Mặc vô cùng uất ức, phải chỉ lên trời thề thì Triệu Khương Lan mới thỏa mãn đi.
Trên đường về, Mai Hương khâm phục nhìn Triệu Khương Lan mãi.
“Chủ thượng, bản lĩnh diễn kịch với giá bộ hồ đồ này của người thật là lợi hại, bệ hạ cũng bị người hù dọa đến sững sờ. Chắc chắn hắn ta còn đang tưởng rằng mình đã che kín áo giáp, cũng cho rằng người không chỉ không nhận ra hắn ta là hoàng đế Vinh Dương tôn quý, mà còn không nhận ra hắn ta là sứ thần”
Triệu Khương Lan hừ một tiếng: “Người kia trời sinh tính đa nghi, nếu bạn cung lập tức đáp ứng hắn ta thì hắn ta nhất định sẽ cảm thấy có âm mưu gì đó, hoặc càng thêm hoài nghi thân phận của ta. Nhưng bây giờ, bản cũng nói muốn hắn ta lấy ra một nửa hoa tịnh đế hồ điệp, trải lại hắn ta sẽ cho rằng đó mới là mục tiêu thực sự của ta, không còn ngờ vực nhiều nữa”
Mai Hương xúc động: “Người quả thực hiểu rất rõ bệ hạ. Nô tỳ nghe ý của bệ hạ, rõ ràng là…”
Triệu Khương Lan đặt ngón trỏ lên môi, thở dài một tiếng: “Đừng nhắc lại! Từ nay về sau, bản cũng chỉ là Thần Vương phi của Thịnh Khang”
Trong đêm, bọn họ lại lộn vòng từ đầu tường vào trong vương phủ.
Lần này vừa đúng lúc đụng thẳng vào Mộ Dung Bắc Uyên.
Sở Sở cũng bị đánh thức, dáng vẻ lo sợ bất an ở trong sân chờ Triệu Khương Lan trở về.
Lúc Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy Mai Hương ôm Triệu Khương Lan nhảy xuống khởi đầu tường, con người suýt thì lòi ra ngoài.
“Ngươi, ngươi hầu hạ Vương phi như vậy hả? Hơn nửa đêm mang người ra ngoài, cửa chính cũng không đi, lại càng không mang theo thị vệ đi cùng. Nếu nhỡ xảy ra chuyện không may thì coi chừng bản vương lột da ngươi.”
Mai Hương cẩn thận dè dặt rụt cổ lùi ra sau lưng Triệu Khương Lan.
Nàng ấy thật khổ quá mà.
Sao Thần Vương điện hạ lại đột nhiên trở nên hung ác như thế chứ, hù chết người ta.
Triệu Khương Lan tự biết mình đuối lý, nặn ra một nụ cười nịnh nọt.
“Ô, chẳng phải phu quân ở bên ngoài tra án sao, sao lúc này lại trở về thế?”
Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm khắc liếc nhìn nàng.
“Nàng nói xem? Còn không phải do người nào đó đã hơn nửa đêm rồi mà còn không chịu thành thật ở trong vương phủ, lại dám chạy đến khách điểm xa xôi như thế để đi chữa bệnh cho người ta. Nếu không phải Tần Nguyên gặp chuyện của nàng rồi báo cho bản vương, có phải nàng định giấu giếm luôn bản vương, không hề đề cập tới hay không?”
Triệu Khương Lan bĩu môi: “Chàng hung ác như vậy làm gì, người ta cũng đâu phải là cố ý đâu. Chẳng phải là bởi vì chân tỷ tỷ của Mai Hương đau vô cùng mà đêm hôm khuya khoắt không mời được đại phu sao. Chàng phải biết rằng thiếp làm thầy thuốc vốn rất có y đức, thấy người bệnh há lại không cứu?”.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa đẹp lên.
Chủ yếu là bởi vì lo lắng.
“Nàng cũng không phải không biết, đám người mật thám trong Vũ Vương phủ còn chưa bắt được. Bọn hắn có lá gan đêm khuya xông vào vương phủ, nói không chừng cũng có lá gan giết người. Ngộ nhỡ nàng gặp chính diện bọn hắn rồi thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mai Hương có ba đầu sáu tay chắc, có thể bảo đảm cho nàng bình an vô sự, không tổn hại chút lông tóc nào sao?”
Triệu Khương Lan bị hắn nói đến phát ngượng.
Mai Hương càng là đàng hoàng quỳ xuống đất nhận sai.
“Chuyện tối nay, ngàn sai vạn sai đều là nô tỳ sai, nô tỳ không nên vì bệnh tình của tỷ tỷ mà liều lĩnh tìm Vương phi giúp đỡ dù đã trễ như vậy, lại càng không nên để Vương phi không thông báo cho quản gia, ngay cả thị vệ đi cùng cũng không mang theo đã ra ngoài. Nô tỳ cam nguyện bị phạt!”
Cũng không cần lo lắng bại lộ thân phận.
Triệu Khương Lan cảnh cáo hắn: “Đừng trách bản cũng không nhắc nhở ngươi, thuộc hạ của bằng hữu bản cung vốn là ngọa hổ tàng long, toàn là cao thủ. Nếu như người nghĩ đến việc chuồn đi ngay dưới mí mắt của bản cung, bản cùng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Hoa tình đế hồ điệp đã nói là mỗi người một nửa thì chính là mỗi người một nửa. Tiền chẩn bệnh của bản cung cũng rất đắt, ngươi cũng đừng quyt nợ.”
Khóe miệng Lý Mặc giật giật.
Nàng coi đường đường thiên tử như hắn là ai?
Thiên tử hứa một lời, đừng nói tứ mã nan truy.
Ngay cả ngàn vạn con ngựa cũng không thay đổi được.
Lý Mặc vô cùng uất ức, phải chỉ lên trời thề thì Triệu Khương Lan mới thỏa mãn đi.
Trên đường về, Mai Hương khâm phục nhìn Triệu Khương Lan mãi.
“Chủ thượng, bản lĩnh diễn kịch với giá bộ hồ đồ này của người thật là lợi hại, bệ hạ cũng bị người hù dọa đến sững sờ. Chắc chắn hắn ta còn đang tưởng rằng mình đã che kín áo giáp, cũng cho rằng người không chỉ không nhận ra hắn ta là hoàng đế Vinh Dương tôn quý, mà còn không nhận ra hắn ta là sứ thần”
Triệu Khương Lan hừ một tiếng: “Người kia trời sinh tính đa nghi, nếu bạn cung lập tức đáp ứng hắn ta thì hắn ta nhất định sẽ cảm thấy có âm mưu gì đó, hoặc càng thêm hoài nghi thân phận của ta. Nhưng bây giờ, bản cũng nói muốn hắn ta lấy ra một nửa hoa tịnh đế hồ điệp, trải lại hắn ta sẽ cho rằng đó mới là mục tiêu thực sự của ta, không còn ngờ vực nhiều nữa”
Mai Hương xúc động: “Người quả thực hiểu rất rõ bệ hạ. Nô tỳ nghe ý của bệ hạ, rõ ràng là…”
Triệu Khương Lan đặt ngón trỏ lên môi, thở dài một tiếng: “Đừng nhắc lại! Từ nay về sau, bản cũng chỉ là Thần Vương phi của Thịnh Khang”
Trong đêm, bọn họ lại lộn vòng từ đầu tường vào trong vương phủ.
Lần này vừa đúng lúc đụng thẳng vào Mộ Dung Bắc Uyên.
Sở Sở cũng bị đánh thức, dáng vẻ lo sợ bất an ở trong sân chờ Triệu Khương Lan trở về.
Lúc Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy Mai Hương ôm Triệu Khương Lan nhảy xuống khởi đầu tường, con người suýt thì lòi ra ngoài.
“Ngươi, ngươi hầu hạ Vương phi như vậy hả? Hơn nửa đêm mang người ra ngoài, cửa chính cũng không đi, lại càng không mang theo thị vệ đi cùng. Nếu nhỡ xảy ra chuyện không may thì coi chừng bản vương lột da ngươi.”
Mai Hương cẩn thận dè dặt rụt cổ lùi ra sau lưng Triệu Khương Lan.
Nàng ấy thật khổ quá mà.
Sao Thần Vương điện hạ lại đột nhiên trở nên hung ác như thế chứ, hù chết người ta.
Triệu Khương Lan tự biết mình đuối lý, nặn ra một nụ cười nịnh nọt.
“Ô, chẳng phải phu quân ở bên ngoài tra án sao, sao lúc này lại trở về thế?”
Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm khắc liếc nhìn nàng.
“Nàng nói xem? Còn không phải do người nào đó đã hơn nửa đêm rồi mà còn không chịu thành thật ở trong vương phủ, lại dám chạy đến khách điểm xa xôi như thế để đi chữa bệnh cho người ta. Nếu không phải Tần Nguyên gặp chuyện của nàng rồi báo cho bản vương, có phải nàng định giấu giếm luôn bản vương, không hề đề cập tới hay không?”
Triệu Khương Lan bĩu môi: “Chàng hung ác như vậy làm gì, người ta cũng đâu phải là cố ý đâu. Chẳng phải là bởi vì chân tỷ tỷ của Mai Hương đau vô cùng mà đêm hôm khuya khoắt không mời được đại phu sao. Chàng phải biết rằng thiếp làm thầy thuốc vốn rất có y đức, thấy người bệnh há lại không cứu?”.
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa đẹp lên.
Chủ yếu là bởi vì lo lắng.
“Nàng cũng không phải không biết, đám người mật thám trong Vũ Vương phủ còn chưa bắt được. Bọn hắn có lá gan đêm khuya xông vào vương phủ, nói không chừng cũng có lá gan giết người. Ngộ nhỡ nàng gặp chính diện bọn hắn rồi thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mai Hương có ba đầu sáu tay chắc, có thể bảo đảm cho nàng bình an vô sự, không tổn hại chút lông tóc nào sao?”
Triệu Khương Lan bị hắn nói đến phát ngượng.
Mai Hương càng là đàng hoàng quỳ xuống đất nhận sai.
“Chuyện tối nay, ngàn sai vạn sai đều là nô tỳ sai, nô tỳ không nên vì bệnh tình của tỷ tỷ mà liều lĩnh tìm Vương phi giúp đỡ dù đã trễ như vậy, lại càng không nên để Vương phi không thông báo cho quản gia, ngay cả thị vệ đi cùng cũng không mang theo đã ra ngoài. Nô tỳ cam nguyện bị phạt!”
/1792
|