Trong số mấy vị hoàng tử, cũng không quá khi nói một câu rằng Thần Vương điện hạ là người xuất chúng nhất.
Ngày thường, thấy ngài ấy có cái nhìn rất lãnh đạm đối với quyền lực.
Nếu như thực sự vì kiêng dè tình nghĩa huynh đệ mới làm điều này thì vô cùng hiếm có.
Hồng Mai đang suy nghĩ về điều đó, lại nghe thấy Mộ Dung Bắc Hải nói tiếp.
“Bổn vương cảm thấy như thế nào về Thần Vương phi, nhất thời thật sự không nói rõ. Nếu nói không có chút động lòng nào, vậy thì chắc chắn là đang nói dối ngươi.”
Hồng Mại hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh.
Mộ Dung Bắc Hải mặt không đổi sắc, híp mắt lại, “Chỉ là, bất luận là tâm ý như thế nào, bổn vương cũng không thể nào công khai. Bổn vương vĩnh viễn sẽ không bao giờ để cho muội ấy biết. Bởi vì muội ấy là em dâu của bổn vương, Thần vương có đối xử với muội ấy tốt hay không tốt, dù bổn vương có tức giận hay bất bình như thế nào, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng Thần Vương là đệ đệ tốt nhất trên đời này, còn bổn vương cũng muốn cố gắng hết sức làm một huynh trưởng tốt.”
Một huynh trưởng tốt là người tuyệt đối không bao giờ thèm muốn người của đệ đệ mình.
Cho dù không kìm nén được nữa, cũng phải nghiên chặt răng mà giấu đi.
Giống như Mộ Dung Bắc Uyên chưa bao giờ thèm muốn vị trí thái tử.
Cho dù hắn đã từng nghĩ qua, cũng bởi vì tình cảm huynh đệ mà đời đời bóp chặt lại.
Hồng Mai im lặng một lúc lâu.
Nàng ấy cho dù có ngốc nghếch thì trong lòng cũng hiểu rồi.
Sơn vương điện hạ thích Thần vương phi, nhưng mà, sự yêu thích của ngài ấy chỉ có thể là một bí mật.
Nghĩ đến điều này, Hồng Mai cảm thấy tiếc nuối thay Mộ Dung Bắc Hải.
Chỉ hy vọng một ngày nào đó, ngài ấy có thể gặp được người mình thích một lần nữa.
Bước ra khỏi Vân Hạc Lâu, Triệu Khương Lan mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Màn biểu diễn tối nay rất hay, cũng không biết đội xiếc ảo thuật đến từ đâu.
Giữa những tiếng nói ồn ào sôi nổi, không biết là ai đã cất giọng và nói: “Ồ, các ngươi có nghe nói không, thương nhân của Hành Thông đi ngang qua Phượng Hà Tuyết Sơn, tìm thấy một cây sen Tịnh Đế Hồ Điệp ở đó”
Có người ngay lập tức thắc mắc: “Đó là cái thứ đồ chơi gì, sao mà nghe có vẻ lợi hại như vậy”
Triệu Khương Lan đột ngột dừng bước lại khi nghe thấy cuộc trò chuyện này, kéo Mộ Dung Bắc Uyên đến một nơi có ít người, dừng chân nghe bọn họ tiếp tục nói.
“Tịnh để liên hoa, ngươi không hiểu sao? Một bông hoa hai đầu, hai bông hoa trên cùng của một cây chụm lại với nhau. Điều này không có gì lạ, nhưng điều hiếm gặp nhất là nó là hoa sen hồ điệp. Đã từng nghe qua chưa, thứ đồ chơi đó là kỳ dược pha loãng, uống nó có thể chữa được bách bệnh, nói không chừng có thể cải tử hồi sinh.”
Khi nam nhân nói điều này, những người xung quanh tỏ ra không tin.
Ngày thường, thấy ngài ấy có cái nhìn rất lãnh đạm đối với quyền lực.
Nếu như thực sự vì kiêng dè tình nghĩa huynh đệ mới làm điều này thì vô cùng hiếm có.
Hồng Mai đang suy nghĩ về điều đó, lại nghe thấy Mộ Dung Bắc Hải nói tiếp.
“Bổn vương cảm thấy như thế nào về Thần Vương phi, nhất thời thật sự không nói rõ. Nếu nói không có chút động lòng nào, vậy thì chắc chắn là đang nói dối ngươi.”
Hồng Mại hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh.
Mộ Dung Bắc Hải mặt không đổi sắc, híp mắt lại, “Chỉ là, bất luận là tâm ý như thế nào, bổn vương cũng không thể nào công khai. Bổn vương vĩnh viễn sẽ không bao giờ để cho muội ấy biết. Bởi vì muội ấy là em dâu của bổn vương, Thần vương có đối xử với muội ấy tốt hay không tốt, dù bổn vương có tức giận hay bất bình như thế nào, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng Thần Vương là đệ đệ tốt nhất trên đời này, còn bổn vương cũng muốn cố gắng hết sức làm một huynh trưởng tốt.”
Một huynh trưởng tốt là người tuyệt đối không bao giờ thèm muốn người của đệ đệ mình.
Cho dù không kìm nén được nữa, cũng phải nghiên chặt răng mà giấu đi.
Giống như Mộ Dung Bắc Uyên chưa bao giờ thèm muốn vị trí thái tử.
Cho dù hắn đã từng nghĩ qua, cũng bởi vì tình cảm huynh đệ mà đời đời bóp chặt lại.
Hồng Mai im lặng một lúc lâu.
Nàng ấy cho dù có ngốc nghếch thì trong lòng cũng hiểu rồi.
Sơn vương điện hạ thích Thần vương phi, nhưng mà, sự yêu thích của ngài ấy chỉ có thể là một bí mật.
Nghĩ đến điều này, Hồng Mai cảm thấy tiếc nuối thay Mộ Dung Bắc Hải.
Chỉ hy vọng một ngày nào đó, ngài ấy có thể gặp được người mình thích một lần nữa.
Bước ra khỏi Vân Hạc Lâu, Triệu Khương Lan mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Màn biểu diễn tối nay rất hay, cũng không biết đội xiếc ảo thuật đến từ đâu.
Giữa những tiếng nói ồn ào sôi nổi, không biết là ai đã cất giọng và nói: “Ồ, các ngươi có nghe nói không, thương nhân của Hành Thông đi ngang qua Phượng Hà Tuyết Sơn, tìm thấy một cây sen Tịnh Đế Hồ Điệp ở đó”
Có người ngay lập tức thắc mắc: “Đó là cái thứ đồ chơi gì, sao mà nghe có vẻ lợi hại như vậy”
Triệu Khương Lan đột ngột dừng bước lại khi nghe thấy cuộc trò chuyện này, kéo Mộ Dung Bắc Uyên đến một nơi có ít người, dừng chân nghe bọn họ tiếp tục nói.
“Tịnh để liên hoa, ngươi không hiểu sao? Một bông hoa hai đầu, hai bông hoa trên cùng của một cây chụm lại với nhau. Điều này không có gì lạ, nhưng điều hiếm gặp nhất là nó là hoa sen hồ điệp. Đã từng nghe qua chưa, thứ đồ chơi đó là kỳ dược pha loãng, uống nó có thể chữa được bách bệnh, nói không chừng có thể cải tử hồi sinh.”
Khi nam nhân nói điều này, những người xung quanh tỏ ra không tin.
/1792
|