Bởi vì không nhìn thấu tâm ý của Lâm Linh Nhi, người ở yến hội có tâm muốn làm mai mối người có có hơi nhiều lời, sau đó không biết là ai nói đến vị nam tử được hoan nghênh nhất trong kinh.
Mấy vị hoàng tử trong triều tất nhiên là không thể không bị nhắc đến.
Vì ngại Thẩm Hi Nguyệt đang ở đây, mặc dù có nghe đồn Mộ Dung Bắc Uyên đã lãnh đạm không ít với vị này Trắc Phi nương nương này, nhưng dù sao người ta cũng là Trắc Phi của hoàng tử, thân phận cao quý.
Bây giờ trong triều có không ít phong thành, nói nhi tử lọt vào được mắt xanh của Chiêu Vũ đế chính là Tứ điện hạ – Mộ Dung Bắc Uyên. Cho nên đám người đều tôn sùng Mộ Dung Bắc Uyên liên tục tán dương hắn tuyệt đại vô song, dung nhan khuynh thế.
Thẩm Hi Nguyệt chỉ trào phúng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Lại có người nói đến vị hoàng tử chưa mai mối, bất tri bất giác chủ đề kéo đến lên Mộ Dung Bắc Hải. Nhưng nhắc đến Mộ Dung Bắc Hải, không ai không khỏi thở dài.
Thái tử điện hạ năm đó phong quang vô hạn, lại thêm là con trai trưởng duy nhất, đi tới chỗ nào còn không phải là đối tượng theo đuổi của ánh mắt các nữ quyến.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại mắc phải bệnh lạ, bị liệt nửa người. Đừng nói mất đi vị trí Thái tử, ngay cả đường cũng không đi được.
Lâm Linh Nhi vốn dĩ lặng lẽ uống trà, nghe được những nghị luận này bỗng nhiên đặt chén lại lên trên bàn. Cử động này thực sự không coi là lễ phép, chiếc chén ba một tiếng trên bệ đá. Nặng mà thanh thúy, khiến cho xung quanh nhao nhao nhìn sang.
Một vị phu nhân gần Lâm Linh Nhi nhất nhỏ giọng hỏi: “Lâm tiểu thư sao thế, là trà không hợp khẩu vị sao, sao lại giống như là tức giận rồi?”
Lâm Linh Nhi lạnh nhạt quét mắt bốn phía: “Không quan hệ đến trà, là ta nghe thấy có người chỉ trích Sơn Vương điện hạ, trong lòng không dễ chịu thôi. Dù cho đi đứng không nổi thì sao chứ, năng lực của Sơn Vương điện hạ tuyệt vời, nho nhã tuấn tú, dù cho thân thể không tốt, trong mắt ta cũng là nam nhi tốt nhất trên đời này.
Coi như ngài ấy không còn là thái tử nữa, cũng vẫn là hoàng tử tôn quý nhất, muốn cưới cô nương nhà ai, sao lại không thể chứ. Ngài ấy không cưới, chẳng qua là bản thân không muốn mà thôi, nào là chuyện mà làm thần tử như chúng ta có thể sắp xếp”
Người vốn dĩ nhắc đến Mộ Dung Bắc Hải nhất thời ngượng ngùng, trên mặt nổi lên một mảnh tái nhợt.
Kỳ thật, đại đa số mọi người đều tiếc thay Mộ Dung Bắc Hải, cũng không có nói gì quá phận. hay nói xấu. Thế nhưng qua lời của Lâm Linh Nhi, sao lại giống như bọn họ cảm thấy Sơn Vương điện hạ là phế nhân, là người không có nữ nhân nào chịu hắn không bằng..
Liền lập tức có người không phục hỏi: “Thật là kỳ quái, nếu như ta nhớ không lầm, người lúc trước từ hôn không phải lệnh tỷ sao? Điện hạ tốt như vậy, lệnh tỷ còn từ hôn, gả cho vị kia Liên … công tử của Liên gia, cũng thật kỳ lạ”.
Lâm Linh Nhi mặt không đổi sắc, mặc dù trong lòng nàng ta biết bản thân chính là Lâm Gia Uyển, lại phải diễn thân phận một người khác thân, diễn một trò hay.
“Gia tỷ có mắt không tròng, chọn phải kẻ xấu, đó là vấn đề của gia tỷ. Nhưng ta khác gia tỷ, điện hạ như minh châu trên sao trời, trong mắt ta mười năm không đổi. Hôm nay ngài ấy thân tàn cũng được, vô tâm cũng được, trong mắt của ta chính là không có ai có thể so sánh nổi”
Các cô nương chưa xuất gia nói ra những lời này, hầu như chẳng khác nào mọi tim ra bộc bạch. Người càng có chút tâm tư, nghe xong lời này lại liên tưởng mới hỏi có phải Lâm Linh Nhi có người trong lòng hay không, không khỏi có phỏng đoán trong lòng.
Người mà vị này Lâm nhị tiểu thư nói tới sẽ không phải chính là Sơn Vượng điện hạ chứ. Mà từ giọng điệu của nàng xem ra, rõ ràng là càng bất mãn chuyện trưởng tỷ từ hôn. Thái độ của hai tỷ muội ngược lại quá khác nhau.
Người có thể giữ miệng ở đây không được mấy người. Đợi sau khi yến hội kết thúc đã có nhiều loại lời đồn đại truyền ra ngoài, ngay cả quán trà, tửu lâu trong kinh thành đều đang bàn tán, khó tránh khỏi thêm mắm thêm muối, tố bóng thêm.
Mấy vị hoàng tử trong triều tất nhiên là không thể không bị nhắc đến.
Vì ngại Thẩm Hi Nguyệt đang ở đây, mặc dù có nghe đồn Mộ Dung Bắc Uyên đã lãnh đạm không ít với vị này Trắc Phi nương nương này, nhưng dù sao người ta cũng là Trắc Phi của hoàng tử, thân phận cao quý.
Bây giờ trong triều có không ít phong thành, nói nhi tử lọt vào được mắt xanh của Chiêu Vũ đế chính là Tứ điện hạ – Mộ Dung Bắc Uyên. Cho nên đám người đều tôn sùng Mộ Dung Bắc Uyên liên tục tán dương hắn tuyệt đại vô song, dung nhan khuynh thế.
Thẩm Hi Nguyệt chỉ trào phúng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Lại có người nói đến vị hoàng tử chưa mai mối, bất tri bất giác chủ đề kéo đến lên Mộ Dung Bắc Hải. Nhưng nhắc đến Mộ Dung Bắc Hải, không ai không khỏi thở dài.
Thái tử điện hạ năm đó phong quang vô hạn, lại thêm là con trai trưởng duy nhất, đi tới chỗ nào còn không phải là đối tượng theo đuổi của ánh mắt các nữ quyến.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại mắc phải bệnh lạ, bị liệt nửa người. Đừng nói mất đi vị trí Thái tử, ngay cả đường cũng không đi được.
Lâm Linh Nhi vốn dĩ lặng lẽ uống trà, nghe được những nghị luận này bỗng nhiên đặt chén lại lên trên bàn. Cử động này thực sự không coi là lễ phép, chiếc chén ba một tiếng trên bệ đá. Nặng mà thanh thúy, khiến cho xung quanh nhao nhao nhìn sang.
Một vị phu nhân gần Lâm Linh Nhi nhất nhỏ giọng hỏi: “Lâm tiểu thư sao thế, là trà không hợp khẩu vị sao, sao lại giống như là tức giận rồi?”
Lâm Linh Nhi lạnh nhạt quét mắt bốn phía: “Không quan hệ đến trà, là ta nghe thấy có người chỉ trích Sơn Vương điện hạ, trong lòng không dễ chịu thôi. Dù cho đi đứng không nổi thì sao chứ, năng lực của Sơn Vương điện hạ tuyệt vời, nho nhã tuấn tú, dù cho thân thể không tốt, trong mắt ta cũng là nam nhi tốt nhất trên đời này.
Coi như ngài ấy không còn là thái tử nữa, cũng vẫn là hoàng tử tôn quý nhất, muốn cưới cô nương nhà ai, sao lại không thể chứ. Ngài ấy không cưới, chẳng qua là bản thân không muốn mà thôi, nào là chuyện mà làm thần tử như chúng ta có thể sắp xếp”
Người vốn dĩ nhắc đến Mộ Dung Bắc Hải nhất thời ngượng ngùng, trên mặt nổi lên một mảnh tái nhợt.
Kỳ thật, đại đa số mọi người đều tiếc thay Mộ Dung Bắc Hải, cũng không có nói gì quá phận. hay nói xấu. Thế nhưng qua lời của Lâm Linh Nhi, sao lại giống như bọn họ cảm thấy Sơn Vương điện hạ là phế nhân, là người không có nữ nhân nào chịu hắn không bằng..
Liền lập tức có người không phục hỏi: “Thật là kỳ quái, nếu như ta nhớ không lầm, người lúc trước từ hôn không phải lệnh tỷ sao? Điện hạ tốt như vậy, lệnh tỷ còn từ hôn, gả cho vị kia Liên … công tử của Liên gia, cũng thật kỳ lạ”.
Lâm Linh Nhi mặt không đổi sắc, mặc dù trong lòng nàng ta biết bản thân chính là Lâm Gia Uyển, lại phải diễn thân phận một người khác thân, diễn một trò hay.
“Gia tỷ có mắt không tròng, chọn phải kẻ xấu, đó là vấn đề của gia tỷ. Nhưng ta khác gia tỷ, điện hạ như minh châu trên sao trời, trong mắt ta mười năm không đổi. Hôm nay ngài ấy thân tàn cũng được, vô tâm cũng được, trong mắt của ta chính là không có ai có thể so sánh nổi”
Các cô nương chưa xuất gia nói ra những lời này, hầu như chẳng khác nào mọi tim ra bộc bạch. Người càng có chút tâm tư, nghe xong lời này lại liên tưởng mới hỏi có phải Lâm Linh Nhi có người trong lòng hay không, không khỏi có phỏng đoán trong lòng.
Người mà vị này Lâm nhị tiểu thư nói tới sẽ không phải chính là Sơn Vượng điện hạ chứ. Mà từ giọng điệu của nàng xem ra, rõ ràng là càng bất mãn chuyện trưởng tỷ từ hôn. Thái độ của hai tỷ muội ngược lại quá khác nhau.
Người có thể giữ miệng ở đây không được mấy người. Đợi sau khi yến hội kết thúc đã có nhiều loại lời đồn đại truyền ra ngoài, ngay cả quán trà, tửu lâu trong kinh thành đều đang bàn tán, khó tránh khỏi thêm mắm thêm muối, tố bóng thêm.
/1792
|