Viên hoàng hậu nghe Lâm Gia Uyển nói đến tình chân ý thiết, lại có chút không tán thành cách làm của Lâm Gia Uyển, việc này khiển nội tâm bà thư thán không ít. Cho nên thái độ về sau của bà vô cùng thân thiết, nghiễm nhiên coi mình trở thành một trường bối từ ái mà không phải chủ nhân cao cao tại thượng của hậu cung.
Thời gian không còn sớm, loại không có phong hào lại không phải dòng họ thần nữ như Lâm Gia Uyển không thể qua đêm trong hậu cung, cho nên viên hoàng hậu để cô cô chưởng sự tự mình đưa người ra ngoài, một đường đưa đến ngoài cửa Thần Hổ.
Lâm Gia Uyển lên xe ngựa, cảm kích cảm ơn cô cô chưởng sự, cũng cho bà ấy một hồng bao nhỏ. Nếu là bình thường, cô cô chưởng sự cố cô sẽ không nhận, nhưng bà ấy nghĩ đến thái độ cuối cùng của Viện hoàng hậu, mỉm cười nhàn nhạt. Bà ấy đưa hồng bao này cho thủ hạ: “Nô tỳ đa tạ cô nương đã thưởng, cũng chúc cô nương được như ý nguyện”
Chuyện ở bên này của điện Đình Ngô tiến hành coi như thuận lợi, tâm tình viên hoàng hậu không tệ. Nhưng ở một bên khác, trong cung của Lạc quý phi quả thực chính là một tình trạng khác. Lạc quý phi ngồi ở vị trí trên, móng tay quý báu óng ánh hộ bộ lạnh như băng đánh lên đầu Triệu An Linh, đáy mắt của nàng ta là sự căm ghét, quả thực muốn giấu cũng không được. Nhưng vì nhìn đến nhà họ Triệu của nàng ta nên đành nhẫn nhịn không nổi nóng.
“Ngươi đang yên ổn, cãi gì với Thẩm Hi Nguyệt chứ. Ả ta chẳng qua một Trắc Phi nho nhỏ, có thể có uy hiếp gì với người chứ. Coi như ả ta được lão Ngũ mang về lúc trước, đó cũng là chuyện của nhiều ít năm về trước! Nếu lão Ngũ thật sự có gì đó không minh bạch với ả ta cũng đã sớm xảy ra rồi, nàng ta đâu còn bản lĩnh gả cho Mộ Dung Bắc Uyên?”
Triệu An Linh ngậm miệng, không nói lời nào.
Lạc quý phi tức giận, trừng nàng ta một chút: “Ngươi giội cho ả ta một chén nước là hả giận, nhưng lỡ may Mộ Dung Bắc Uyên nổi giận nhắm vào Liên gia, ngươi lấy gì chống lại chứ! Người cho rằng Liên gia hiện tại vẫn là Liên gia của quá khứ sao, đồ không khỏi khiến người ta bớt lo. Vì chút chuyện tình ái không ra gì mà làm ra động tĩnh như thế, kém chút nữa là kinh động đến Hoàng Thượng, bản cùng cũng không biết nói gì giúp người mới được đây!”. Truyện Đô Thị
Triệu An Linh nghe đến đó, lại bỗng nhiên cười. Nụ cười của nàng ta vô cùng trào phúng. Dĩ nhiên không phải Triệu An Linh dám xem thường Lạc quý phi mà lộ ra dáng vẻ này, mà là thời điểm Lạc quý phi nói rằng Mộ Dung Bắc Uyên sẽ nổi giận, Triệu An Linh chỉ cảm thấy châm chọc.
“Mẫu phi, chỉ sợ ngài không biết, hôm nay Thần vương ở ngay bên cạnh đã thấy được tất cả mọi chuyện. Nhi thần thừa nhận là mình nhất thời nổi giận, nhưng Thần vương cũng không hề không vui, thậm chí còn biểu hiện thờ ơ. Dù là về sau, con giội cho Thẩm Hi Nguyệt một cốc nước, ngay cả Triệu Khương Lan đã khiển trách con một câu, Thần vương lại không hề có chút ý kiến”
Triệu An Linh ở trong sự ngạc nhiên của Lạc quý phi trần thuật lại. Loại người không tính thông minh là thông minh như nàng ta cũng nhìn ra được sự thật.
“Trong lòng Thần vương đã sớm đã không còn Thẩm Hi Nguyệt nữa, Thẩm Hi Nguyệt như thế nào, là hoàn toàn không hề quan tâm. Đừng nói là giới một chén nước, chính là con dùng thay ả ta đỡ một đao, hoặc là trực tiếp đâm chết người, nói không chừng, Thần vương cũng không phản ứng gì”.
Lạc quý phi giống như là nghe không hiểu được ý câu này. Nàng ta quay sang nhìn con của mình, nhìn Mộ Dung Bắc Quý thành thật, hỏi một câu: “Vì sao lại như vậy?”
Mộ Dung Bắc Quý cười khổ một tiếng: “Nhi thần cũng không biết.”
“Người vẫn chưa hiểu sao? Hôm nay Thần vương còn ở trên yến hội nói một câu, nói đến tình cũ của vương gia chúng ta và Thẩm Hi Nguyệt, sợ là hắn đã biết, người trước kia mà Thẩm Hi Nguyệt nhớ thương trong long là ai rồi!”.
Giọng điều của Triệu An Linh dần dần sắc bén, ghen ghét và khinh thường tràn ngập trong từng câu nói của nàng ta
“Lúc trước người và vương gia nói với con, Thẩm Hi Nguyệt là con cờ cực kỳ có lợi mà các người đặt trong phủ Thần vương, con cờ này vào lúc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng. Đáng tiếc, con cờ này hiện tại đã không còn tác dụng nữa, đã mất đi tín nhiệm và sủng ái của Thần vương, Thẩm Hi Nguyệt ả ta được coi là gì chứ. Nói không chừng Thần vương thấy nàng sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn, đề phòng, lúc nào cũng nhớ kỹ mình đã bị nữ nhân như vậy phản bội”
Đây tuyệt đối là giây phút hiếm hoi mà Triệu An Linh thông minh không nhiều. Nàng ta cơ hồ đã đoán đúng tất cả các loại cảm giác của Mộ Dung Bắc Uyên với Thẩm Hi Nguyệt. Chỉ là lời này rơi vào tai hai mẹ con Lạc quý phi lại cực kỳ chói tai. Triệu An Linh lại không có ý định chỉ như vậy
Thời gian không còn sớm, loại không có phong hào lại không phải dòng họ thần nữ như Lâm Gia Uyển không thể qua đêm trong hậu cung, cho nên viên hoàng hậu để cô cô chưởng sự tự mình đưa người ra ngoài, một đường đưa đến ngoài cửa Thần Hổ.
Lâm Gia Uyển lên xe ngựa, cảm kích cảm ơn cô cô chưởng sự, cũng cho bà ấy một hồng bao nhỏ. Nếu là bình thường, cô cô chưởng sự cố cô sẽ không nhận, nhưng bà ấy nghĩ đến thái độ cuối cùng của Viện hoàng hậu, mỉm cười nhàn nhạt. Bà ấy đưa hồng bao này cho thủ hạ: “Nô tỳ đa tạ cô nương đã thưởng, cũng chúc cô nương được như ý nguyện”
Chuyện ở bên này của điện Đình Ngô tiến hành coi như thuận lợi, tâm tình viên hoàng hậu không tệ. Nhưng ở một bên khác, trong cung của Lạc quý phi quả thực chính là một tình trạng khác. Lạc quý phi ngồi ở vị trí trên, móng tay quý báu óng ánh hộ bộ lạnh như băng đánh lên đầu Triệu An Linh, đáy mắt của nàng ta là sự căm ghét, quả thực muốn giấu cũng không được. Nhưng vì nhìn đến nhà họ Triệu của nàng ta nên đành nhẫn nhịn không nổi nóng.
“Ngươi đang yên ổn, cãi gì với Thẩm Hi Nguyệt chứ. Ả ta chẳng qua một Trắc Phi nho nhỏ, có thể có uy hiếp gì với người chứ. Coi như ả ta được lão Ngũ mang về lúc trước, đó cũng là chuyện của nhiều ít năm về trước! Nếu lão Ngũ thật sự có gì đó không minh bạch với ả ta cũng đã sớm xảy ra rồi, nàng ta đâu còn bản lĩnh gả cho Mộ Dung Bắc Uyên?”
Triệu An Linh ngậm miệng, không nói lời nào.
Lạc quý phi tức giận, trừng nàng ta một chút: “Ngươi giội cho ả ta một chén nước là hả giận, nhưng lỡ may Mộ Dung Bắc Uyên nổi giận nhắm vào Liên gia, ngươi lấy gì chống lại chứ! Người cho rằng Liên gia hiện tại vẫn là Liên gia của quá khứ sao, đồ không khỏi khiến người ta bớt lo. Vì chút chuyện tình ái không ra gì mà làm ra động tĩnh như thế, kém chút nữa là kinh động đến Hoàng Thượng, bản cùng cũng không biết nói gì giúp người mới được đây!”. Truyện Đô Thị
Triệu An Linh nghe đến đó, lại bỗng nhiên cười. Nụ cười của nàng ta vô cùng trào phúng. Dĩ nhiên không phải Triệu An Linh dám xem thường Lạc quý phi mà lộ ra dáng vẻ này, mà là thời điểm Lạc quý phi nói rằng Mộ Dung Bắc Uyên sẽ nổi giận, Triệu An Linh chỉ cảm thấy châm chọc.
“Mẫu phi, chỉ sợ ngài không biết, hôm nay Thần vương ở ngay bên cạnh đã thấy được tất cả mọi chuyện. Nhi thần thừa nhận là mình nhất thời nổi giận, nhưng Thần vương cũng không hề không vui, thậm chí còn biểu hiện thờ ơ. Dù là về sau, con giội cho Thẩm Hi Nguyệt một cốc nước, ngay cả Triệu Khương Lan đã khiển trách con một câu, Thần vương lại không hề có chút ý kiến”
Triệu An Linh ở trong sự ngạc nhiên của Lạc quý phi trần thuật lại. Loại người không tính thông minh là thông minh như nàng ta cũng nhìn ra được sự thật.
“Trong lòng Thần vương đã sớm đã không còn Thẩm Hi Nguyệt nữa, Thẩm Hi Nguyệt như thế nào, là hoàn toàn không hề quan tâm. Đừng nói là giới một chén nước, chính là con dùng thay ả ta đỡ một đao, hoặc là trực tiếp đâm chết người, nói không chừng, Thần vương cũng không phản ứng gì”.
Lạc quý phi giống như là nghe không hiểu được ý câu này. Nàng ta quay sang nhìn con của mình, nhìn Mộ Dung Bắc Quý thành thật, hỏi một câu: “Vì sao lại như vậy?”
Mộ Dung Bắc Quý cười khổ một tiếng: “Nhi thần cũng không biết.”
“Người vẫn chưa hiểu sao? Hôm nay Thần vương còn ở trên yến hội nói một câu, nói đến tình cũ của vương gia chúng ta và Thẩm Hi Nguyệt, sợ là hắn đã biết, người trước kia mà Thẩm Hi Nguyệt nhớ thương trong long là ai rồi!”.
Giọng điều của Triệu An Linh dần dần sắc bén, ghen ghét và khinh thường tràn ngập trong từng câu nói của nàng ta
“Lúc trước người và vương gia nói với con, Thẩm Hi Nguyệt là con cờ cực kỳ có lợi mà các người đặt trong phủ Thần vương, con cờ này vào lúc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng. Đáng tiếc, con cờ này hiện tại đã không còn tác dụng nữa, đã mất đi tín nhiệm và sủng ái của Thần vương, Thẩm Hi Nguyệt ả ta được coi là gì chứ. Nói không chừng Thần vương thấy nàng sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn, đề phòng, lúc nào cũng nhớ kỹ mình đã bị nữ nhân như vậy phản bội”
Đây tuyệt đối là giây phút hiếm hoi mà Triệu An Linh thông minh không nhiều. Nàng ta cơ hồ đã đoán đúng tất cả các loại cảm giác của Mộ Dung Bắc Uyên với Thẩm Hi Nguyệt. Chỉ là lời này rơi vào tai hai mẹ con Lạc quý phi lại cực kỳ chói tai. Triệu An Linh lại không có ý định chỉ như vậy
/1792
|